Thứ Tư, 22 tháng 8, 2007

Mẹ tôi


(Định đưa hình này lên làm bìa sách nhưng vì
lý do khách quan nên cuối cùng đã chọn một bìa khác)

Người đầu tiên tôi luôn nghĩ đến khi gặp buồn vui là mẹ. Đã bao lần tôi muốn gọi điện về hỏi thăm mẹ, ít nhất cũng được một câu: “Mẹ khỏe không mẹ?” Nhưng cái sỹ diện của thằng con trai trưởng thành đã không cho tôi làm điều đó.

Mẹ lại luôn là người gọi điện hỏi anh em tôi sống ra sao. Mỗi tuần vài lần, đều đặn, đều đặn như những lần mẹ đứng lên ghi số xe hay xóa số xe cho khách để có tiền cho anh em tôi ăn học. Đều đặn như những lần mẹ chịu đòn khi bố say rượu, chửi mắng và đánh mấy mẹ con tôi khi xưa. Tôi không bao giờ có thể quên được mẹ đã chịu nhiều đắng cay, tủi nhục như thế nào mỗi khi bố lên cơn say. Mẹ không bao giờ cãi lại bố một lời dù bố có đánh mẹ đau đến mấy. Kể cả khi bố tỉnh rượu mẹ cũng không một lời hờn trách. Nhưng mẹ lạy van và kêu khóc khi bố đánh mấy anh em tôi. Mẹ hiểu những gì bố phải trải qua.

Bố đã gửi lại một phần xương máu của mình nơi chiến trường. Trở về với thân hình không lành lặn, với bao nhiêu vết thương khắp cơ thể, mỗi lần trái gió trở trời bố lại đau buốt. Và một trong những vết thương đó đã vĩnh viễn mang bố đi xa, để lại mẹ một mình với 4 đứa con cùng những thách thức của đời. Khi bố còn sống, mẹ là người che chở cho chúng tôi mỗi khi bố tức giận. Đến khi bố mất, cả nhà mất đi chỗ dựa vững chãi, mẹ lại thay bố, trở thành bố của chúng tôi. Mẹ làm việc không kể ngày đêm để lo cho anh em tôi bằng bạn bằng bè. Nhiều lúc tôi không hiểu mẹ lấy đâu ra sức lực để thức đến khuya và dậy từ sớm ngày này qua ngày khác như vậy?

Tôi vẫn nhớ sở thích của mẹ là ngủ, mẹ có thể ngủ bất cứ lúc nào, đặt lưng xuống là có thể ngủ được ngay. Nhưng mẹ hiếm khi được ngủ thật lâu, thật ngon. Trong giấc ngủ mẹ vẫn thao thức, lo cho cửa giả đã an toàn chưa? Các con đã yên giấc chưa? Đặc biệt là tôi, mùa hè không có quạt, tôi không ngủ được, nhà thì nghèo, chưa có quạt, đêm đêm mẹ lại cầm cái quạt nan phe phẩy cho tôi ngon giấc. Thỉnh thoảng mẹ ngủ thiếp đi, ngừng tay quạt, tôi khó chịu kêu lên, mẹ lại giật mình tỉnh dậy quáng quàng tay quạt. Chỉ đến khi tôi ngủ say giấc, quên đi cái nóng thì mẹ mới được ngủ yên. Lúc đó trời đã gần sáng... mẹ lại phải dậy sớm dọn hàng, xếp xe, giặt giũ...

Bây giờ khi anh em tôi đã lớn khôn, những tưởng gánh nặng trên vai mẹ sẽ nhẹ bớt đi phần nào... Nhưng mẹ vẫn phải lo toan bao nhiêu là việc, mặc dù anh Nam đã có vợ, có con, nhưng mẹ vẫn phải lo cho từng tý một. Anh Hải chưa lấy vợ, mẹ cũng không yên tâm, mà lấy vợ rồi chắc mẹ còn phải lo hơn khi lo cho anh Nam ấy chứ! Còn em Linh và tôi, mẹ nói thương hai anh em vì phải sống xa nhà, đặc biệt là em Linh, mới nhỏ tuổi đã phải xa mẹ lên Hà Nội để chăm sóc anh. (Anh trai thứ của tôi bị viêm màng não từ khi lên 5 và tôi thì không được lành lặn như những đứa trẻ khác - bằng chứng của tội ác của chiến tranh). Thỉnh thoảng mẹ lại gọi điện, mỗi tháng một lần, mẹ đi ô tô hơn một trăm cây số lên xem hai anh em ăn ở ra sao? Có thiếu thốn gì không? Mỗi lần như thế, khi chưa kịp nghỉ ngơi sau chặng đường dài, mẹ lại lau dọn nhà cửa, giặt giũ cho chúng tôi. Mà tôi biết mẹ say xe...

Vậy mà... tôi - đứa con hay tâm sự với mẹ nhiều nhất khi còn nhỏ, hay khóc cùng mẹ mỗi khi mẹ bị bố đánh, hay nói những câu ngây ngô thật lòng với mẹ (tôi vui khi biết vì những câu nói ngây ngô của tôi mà mẹ đã quyết định ở lại với chúng tôi, chứ không tự giải thoát kiếp sống bạc bẽo của mình với cái dây thừng mẹ luôn treo sẵn trên cành cây cao cuối vườn, hay trầm mình xuống sông và để lại đứa con mới 3 tuổi của mẹ trên bờ). Giờ đây ít khi tôi nói với mẹ một câu tình cảm như trước. Con bất hiếu quá phải không mẹ? Tôi đã thật sự trưởng thành chưa? Đã thật sự chín chắn chưa? Hiếm khi tôi nói với mẹ một câu như vậy?

Mỗi khi ngồi nghĩ lại những gì mình đã làm, hay ngay lúc này đây, khi viết những dòng về mẹ, tôi đang khóc. Khóc vì mình chưa thật sự lớn khôn, mẹ cần một niềm an ủi biết bao, mẹ cần một lời động viên biết bao, mẹ cần một lời thăm hỏi đến nhường nào…Vậy mà, tôi vô tâm quá. Nhưng tôi biết mẹ không hờn trách tôi, mẹ chỉ buồn... Mẹ hiểu tính từng đứa con, nhưng tôi biết mẹ vẫn buồn. Bây giờ tôi không tâm sự với mẹ thì ai là người tâm sự với mẹ đây? Ai chia sẻ với mẹ như trước kia?

Con xin lỗi mẹ! Ngàn lần xin lỗi mẹ! Mẹ nói chỉ cần anh em học giỏi là mẹ vui rồi. Nhưng tôi biết, mẹ cũng cần được nhận những lời động viên an ủi vì tất cả những gì mẹ đã hy sinh cho anh em tôi lắm chứ?

Nhưng mẹ ơi! Mẹ đừng nghĩ rằng con hết yêu thương mẹ, mẹ nhé! Con vẫn nhớ những câu à ơi mẹ ru con ngủ, vẫn nhớ những món ăn mẹ nấu, những điều tốt đẹp mẹ dạy con. Con luôn tự hào vì là con của mẹ. Mấy anh em con, không ai bảo ai, nhưng đều mong muốn sau này có được những người vợ như mẹ. Và, nếu có kiếp sau, con vẫn muốn là con của mẹ, mẹ lại nhận con làm con của mẹ, mẹ nhé!

Nguyễn Sơn Lâm

(Trích từ cuốn sách Quà tặng Mẹ - Sẽ ra mắt vào dịp Lễ Vu Lan 2007)

1 nhận xét:

  1. chao ban. minh dag viet 1 bai ve me trong le vu lan. cho phep minh muon bai viet nay lam tu lieu tham khao nhe.cam on ban nhiu.moi thac mac hay lie he dia chi mail cua minh:tocdai1031987@yahoo.com

    Trả lờiXóa