Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

Những người xây dựng nước Mỹ hùng mạnh - Andrew Carnegie (Kỳ 03)



Thâm tím và bầm dập sau cuộc nội chiến kéo dài. Đất nước nổi bật hơn bao giờ hết. Các công ty đường sắt Mỹ trở thành những công ty lớn nhất thế giới. Và với nguồn lực không giới hạn... Cornelius Vanderbilt  đã xây dựng công ty lớn nhất.

Nhưng một ngành công nghiệp mới nổi lên thách thức ngành đường sắt. Được dẫn dắt bởi John D. Rockefeller. Kỷ nguyên dầu lửa bắt đầu.

Rất nhanh Vanderbilt và các công ty đường sắt khác nhận thấy dầu lửa là một cơ hội. Các ông muốn một băng đảng giữa dầu lửa và đường sắt. Nhưng những người kinh doanh đường sắt như Tom Scott và học trò của ông ta Andrew Carnegie đánh cược với dầu lửa...

Rockefeller coi đó là dấu hiệu chiến tranh với ngành đường sắt.

Đóng cửa nó. Và khiến cho ngành công nghiệp đó quỳ gối dưới chân mình.

Sư phụ của Andrew Carnegie được chôn vào một ngày mưa ngay ngoại ô Philadelphia. Ông chết trong thất bại. Bị đánh bại và làm nhục.

Trên tay của John D. Rockefeller.

Sự mất mát rất lớn  đối với Carnegie...Không có Tom Scott, cuộc sống của Carnegie không còn ý nghĩa.

Vào cái tuổi 12, Andrew Carnegie bắt đầu làm việc cho một công ty đường sắt  địa phương ở Pittsburgh. Ở đó, ông ấy gặp chủ tịch của công ty, Tom Scott.

Scott thích sự trẻ trung của Carnegie...Thuê cậu bé làm trợ lý cho ông ta.

Ông ta không bao giờ mong đợi đi làm ở cái tuổi 12, ông ta muốn đi học, và muốn được trưởng thành. Nhưng gia đình ông quả thật không còn cách nào tồn tại mà không để ông đi làm.  Andy là người vì gia đình. Ông nhận ra mình thông minh khá sớm. Ông phát hiện ra mình là người có tham vọng. Và khi Andy Carnegie thể hiện trí thông minh, thể hiện sức mạnh trong những việc mình chịu trách nhiệm,

Scott đã nhận ra đây là con người đáng để bồi dưỡng, đáng để nuôi dạy. Tom Scott nhanh chóng bổ nhiệm Carnegie vượt cấp. Giống như hầu hết thanh niên đột phá khác, may mắn và gặp thời là không thể thiếu. Và yếu tố thứ hai bên cạnh gặp thời là, đối với một thanh niên, đó là một người thầy giỏi, một ân nhân, ai cũng phải thừa nhận điều đó. Và khi một người lớn tuổi tôn trọng và tin tưởng bạn đó là một sự động viên rất lớn đối với sự tự tin của bạn.

Ở tuổi 24, Carnegie được thăng chức là giám đốc công ty. Làm việc cùng với Scott để nhìn xa trông rộng  mở rộng đường sắt về phía Tây. Vậy nên ta đã mua 100.000 cổ phiếu với giá 10 đô-la một cổ phiếu trước khi tin tức về hợp đồng lan đi.  Khi mọi việc đã công khai, cổ phiếu tăng giá gấp đôi. Ngày hôm sau, cậu biết ta làm gì không?
Ta bán sạch.
Ta không phải xây thứ gì. Chìa khóa là mở rộng về phía tây.
Vâng, thưa ngài.

- Đây. Đây là chỗ ta muốn một chiếc cầu.
-  Ngay đây.
- Cậu có tin là mình làm được không?
- Có, thưa ngài.
- Ta biết một nhà thiết kế giỏi. James Eads. Hắn ta điên, nhưng là một thiên tài.
- Người xây cầu uh?
- Không. Nhưng anh ta làm việc nhanh, và giá thì rẻ. Anh ta có thể làm mọi việc. Đi thôi.

Cây cầu mà Scott vạch ra......sẽ là cây cầu lớn nhất nước Mỹ.

Vấn đề là, Carnegie không biết làm sao để xây chúng. Cây cầu bắc qua sông Mississippi sẽ nối phía đông với phía tây điều chưa từng có trước đây. Chìa khóa cho thành công đối với bất kỳ công ty đường sắt nào là vượt qua sông Mississippi. Một khi đã vượt qua được sông Mississippi bạn có thể tiến về phía tây.

Câu hỏi là: làm cách nào để vượt qua sông Mississippi? Cây cầu sẽ phải dài hơn 1 dặm. Một trong 4 cây cầu xây vào lúc đó đã sập. Và không ai xây một cây cầu đường sắt to cả. Nhưng Carnegie biết liều thì ăn nhiều. Ông đầu tư mọi thứ ông có vào cây cầu. Andy Carnegie từng bước một. Ông tin mình có thể làm được. Một điều nổi bật về Carnegie và đó là một doanh nhân vĩ đại thực sự họ sẽ chấp nhận mạo hiểm.

Họ sẽ chấp nhận tung xúc xắc và đánh cược, và sau đó, tất cả công ty hay trong trường hợp này, là đánh cược cả sự nghiệp của mình.

- Nó không ổn.
- Tại sao?
- Chúng ta không thể cản trở thuyền bè đi lại. Chúng ta phải để chúng đi qua.
- Cho tôi xem lại cái kia một lần nữa. Nó không thể chống lại dòng nước của sông Mississippi
- Vậy làm cho nó khỏe hơn.
- Không thể. Lức tác động của hành khách đi lại, tàu trở hàng và dòng chảy của sông sẽ vượt quá sức chịu đựng của sắt. Cây cầu sẽ sập.
- Không gì là không thể.

Bạn phải kiên trì và nhẫn nại và phải có linh cảm về nơi mình muốn đi, và có đam mê để tin tưởng vào ý tưởng của mình ngay cả khi những người khác nói, tại sao bạn lại lãng phí thời gian vào nó.

Rõ ràng là nó không xảy ra. Nhưng bạn biết nó sẽ xảy ra, và bạn không bao giờ
từ bỏ ý tưởng đó.

- Có thể nếu chúng được làm từ thép...
- Không gì là không thể.

Thép là kim loại cứng nhất từng được sản xuất. Được tào thành bởi hỗn hợp sắt và các bon ở nhiệt độ hơn 2000 độ. Vấn để là, nó quá đắt đỏ, và rất khó để sản xuất hàng loạt. Bởi vì sắt rất hiếm, nó chỉ được dùng để sản xuất các đồ vật nhỏ. Nĩa, dao, và đồ trang sức.

Không ai từng dùng sắt để xây dựng các công trình lớn. Cho tới tận lúc đó.

- Ông ấy nhìn vào tương lai. Ông ấy nhìn  qua sông Mississippi và ông ấy nhìn thấy cây cầu. Và ông ấy có thể nhìn thấy tương lai. Và sẵn sàng có đủ tự tin vào tầm nhìn của mình để đặt mọi thứ vào trong đó, và ông ấy sẵn sàng thuyết phục người khác và ông ấy biết tương lai sẽ ra sao.

Trong tường hợp hoàn thành cây cầu, Carnege cần tìm cách sản xuất hàng loạt thép. Ông ấy dành rất nhiều thời gian để đi lại. Ông ấy đi tới các nhà máy, ông ấy tới gặp các nhà hóa học, để tìm hiểu. Làm cách nào tạo ra thép?

Nhà phát minh người Anh, Henry Bessemer, đã tạo ra thiết bị rút ngắn thời gian sản xuất đường ray đơn bằng thép từ 2 tuần xuống 15 phút. Carnegie hiểu rằng giá thị của công nghệ mới... Và bắt đầu thích ứng nó. Mỗi doanh nhân có một nét riêng, có một tài năng riêng biệt, một sản phẩm riêng biệt, khả năng riêng biệt. Và mánh là đi tìm nó, và sau khi tìm thấy nó thì dùng nó làm vốn.

Với thép trong tay, Carnegie có khả năng bắt đầu xây dựng.

Ở tuổi 33,  Andrew Carnegie đã sẵn sàng nhận ra những điều không thể...

...Xây dựng cây cầu lớn đầu tiên bắc qua sông Mississippi. Kết nối nước Mỹ. Nhưng quyết định sử dụng thép của Carnegie đã cho thấy sự tốn kém. Ông ta sẵn sàng sau 2 năm lập kế hoạch. Và chi phí đang liên tục gia tăng.

"Thưa anh Carnegie: theo ghi chép của chúng tôi chúng tôi chưa nhận được khoản chi trả 35.000 đô-la, số tiền cần thanh toán vào tháng 8..."

"Thưa anh Carnegie: tôi viết thư này để thông báo cho ông biết rằng sau nhiều nỗ lực thông báo về khoản tiền đáng nhẽ phải trả, nhưng chưa có hồi âm."

"Bức thư này  để thông báo cho anh biết rằng anh chưa thanh toán khoản tiền tổng cộng 59.000, cho số thép anh đã nhận.
"...và giờ  chúng tôi cần đẩy nhanh tốc độ thu hồi..."
"...và anh sẽ phải  thu xếp khoản tiền đó ngay lập tức."
"...và chúng tôi sẽ thực hiện các thủ tục pháp lý chống lại anh."

Tôi đảm bảo với các bạn nếu những người đó còn sống đến ngày hôm nay họ sẽ không nói cho bạn biết về thành công của họ. Họ sẽ nói với bạn về những thất bại ngày đầu lập nghiệp của họ, hoặc những chỗ mà họ thường thất bại.

Đó là động lực vĩ đại, và bạn phải nắm lấy nó. Nếu bạn không thể nắm lấy cả hai thứ đó, hoặc có khả năng bị thất bại, hoặc nỗi sợ thất bại to lớn, bạn sẽ không thể thành công. Nó là một sự thật hiển nhiên.

Với việc không còn đồng nào, Carnegie buộc phải tạm dừng xây dựng. Giấc mơ của ông dần trở thành ác mộng. Nhưng ông sẽ không bỏ cuộc mà không chiến đấu.

Carnegie kiên định xây dựng cây cầu của mình bằng thép... thứ kim loại chưa được kiểm chứng. Với một mức giá khổng lồ. Công trình xây dựng tiêu tốn đáng kể so với kế hoạch Và ngân sách đang nguy hiểm một cách đáng kể. Canegie đang chịu áp lực đáng kể. 

Sự khác biệt giữa người thành công và người thất bại, theo tôi nghĩ: Mọi người ai cũng từng sợ. Sự khác biệt là bạn sợ theo cách nào? Bạn có cố gắng vượt qua nó? Hoặc bạn để nó đánh gục? Và tôi cho là đó thực sự là sự khác biệt giữa người thành công và những người còn lại.

Tuyệt vọng, Carnegie tiếp cận các nhà đầu tư, tìm thêm nguồn tiền mặt.

Các ông sẽ rất vui khi biết rằng tiến độ xây dựng cầu St. Louis đang rất thuận lợi.Tôi tin tưởng rằng thép rất có tương lai; tuy nhiên, cung cấp một số lượng lớn thép là một khó khăn, khiến chúng tôi bị trì hoãn. Nó cũng được chứng minh là rất tốn kém. Theo dự đoán của tôi chúng ta sẽ cần thêm một triệu đô-la trước năm mới. Nhưng tôi hoàn toàn tự tin khi khánh thành mọi người sẽ tới chiêm ngưỡng cây cầu như là kỳ quan thứ 8 của thế giới.
Trân trọng,
Andrew Carnegie.

Nỗ lực cuối cùng của Carnegie. Ông bảo đảm được tài chính mà ông cần. Và cuối cùng, sau 4 năm, cây cầu được hoàn thành. Kết quả thật ngoạn mục.Nhưng Carnegie phải đối mặt với vấn đề mới. Ở St. Louis, một vấn đề hiện hữu là thuyết phục mọi người rằng cây cầu sẽ không bị sập. Ý tôi là không một ai từng chứng kiến cây cầu như vậy. Carnegie thấy được khả năng của thép. Dù trước đây ông nhận ra thứ kim loại tiềm năng...ông cần thuyết phục công chúng về sức mạnh của nó. Và ông ta có kế hoạch để làm việc đó.

Một sự mê tín phổ biến ở thời gian đó, đó là một con voi không thể đi qua một công trình không ổn định. Vào ngày cây cầu khánh thành, Carnegie, một bậc thầy về bán hàng, đã sắp xếp một cuộc diễu hành qua cây cầu được dẫn đầu bởi 1 con voi. Đó là một canh bạc đáng kinh ngạc. Nhưng Carnegie hy vọng nếu con voi đi qua, mọi người sẽ làm theo.

Mọi người ở St. Louis đã chứng kiến đối với cây cầu, nó có thể chịu bất kỳ một trọng lượng nào đặt lên nó. Sau thành công đáng kinh ngạc, Carnegie nhận thêm nhiều đơn hàng cho thép của ông hơn khả năng ông có thể cung cấp. Và khách hàng lớn nhất của ông là ngành công nghiệp mà ông nắm rõ nhất. Đường sắt đang tìm cách thay thế các cây cầu  cũng như đường ray của họ bằng thép. Nhưng Carnegie không thể sản xuất đủ thứ kim loại mới này cho các đơn hàng. Ông cần phải tăng cường khả năng của mình. Và để làm điều đó, ông cần huy động thêm vốn bổ xung. Vậy nên ông quay lại người thầy cũ của mình, Tom Scott. Với sự giúp đỡ của ông ta, Carnegie đã có số vốn hơn 21 triệu đô-la theo tỉ giá hiện nay. Và với số tiền đó, ông có thể xây dựng nhà máy thép đầu tiên của mình. Ông nhìn thấy tương lai và ông sẵn sàng đầu tư vào nơi mà những nhà đầu tư Mỹ khác đang sẵn sàng đầu tư: vào các nhà máy khổng lồ. Với diện tích hơn 4 ngàn mét vuông tại ngoại ô Pittsburgh...nhà máy thép Carnegie là nhà máy lớn nhất quốc gia. Có khả năng sản xuất 225 tấn thép một ngày. Bạn phải tin rằng giả sử bạn là Carnegie rằng bạn sẽ có nhiều năm phát triển ở nơi mà thép rất quan trọng.Niềm tin và sự lạc quan của những người như Carnegie nằm ngoài các bảng xếp hạng mà chúng ta thấy ngày nay.

Với nhà máy mới, Carnegie có thể cung cấp đủ số thép mà quốc gia cần.Và giúp ông có một gia tài. Nhưng thời kỳ của Carnegie không thể tồi tệ hơn. Sau nhiều năm phát triển quá mạnh, đường sắt đột nhiên phải vật lộn với vấn đề lợi nhuận. Có quá nhiều công ty đường sắt vào thời gian đó. Không có đủ lượng vận tải để duy trì chúng. Với sự khan hiếm hàng hóa của đường sắt, John Rockefeller nhận thấy cơ hội. Và các cuộc thương lượng để giảm giá thành vận chuyển dầu. Nhưng các công ty đường sắt nhanh chóng nhận ra việc kinh doanh của họ sẽ không thể tồn tại.Và quay lại thế giới của họ. Khiến Rockefeller phải đặt dầu của ông ta lên các chuyến tàu. Thầy của Carnegie, Tom Scott, cố gắng điều chỉnh. Nhưng ông không thể tồn tại mà không có dầu của Rockefeller. Sự nghiệp của ông bị đập tan. Và Tom Scott không bao giờ  có thể hồi phục lại được. Andrew Carnegie mất đi người thầy của mình. Người có ý nghĩa với ông hơn bất kỳ ai khác.  Theo như mối quan tâm của Carnegie, một người đã đẩy Tom Scott vào quan tài.Và bây giờ Andrew Carnegie muốn trả thù.

Andrew Carnegie đang trên bờ vực mất tất cả. Không có đường sắt, ông bị mất đi một khách hàng mua thép.Và ông đổ lỗi cho đối thủ của mình John D. Rockefeller.

Tuyệt vọng tìm thì trường mới, Carnegie nhận thấy một xu thế mới mà ông có thể tận dụng. Hàng ngàn người Mỹ thất nghiệp đổ về các thành phố như New York và Chicago, để tìm việc. Và để có chỗ ở cho sự gia tăng dân số đó, các tòa nhà đang được xây dựng càng nhanh càng tốt.  Carnegie bắt đầu nhận thấy một tương lai không phải ở những đường ray mà là ở những kết cấu thép, trong các dầm, các xà nhà, để xây dựng các tòa nhà chọc trời. Và một lần nữa, ông ấy đi trước 1 bước.

Tòa nhà chọc trời đầu tiên trên thế giới được xây ở Chicago. Các bức tường gạch mỏng được đặt trên những khung xà dày được sản xuất từ thép của Carnegie. Trong vài năm tiếp theo, hơn 100.000 tòa nhà mới được xây dựng chỉ trong thành phố Chicago. Cho đến khi thép trở thành một sản phẩm thiết yếu, phần lớn nước Mỹ chúng ta thấy ngày nay chưa được xây dựng. Nước Mỹ vươn mình theo chiều dọc bởi thép. Nước Mỹ hiện đại được xây dựng bởi thép của Carnegie. Sự bùng nổ của các tòa nhà chọc trời khiến Andrew Carnegie  trở thành một trong những người giàu nhất nước Mỹ. Nhưng với Carnegie, như vậy là chưa đủ.

Tài sản cá nhân của John Rockefeller gấp 7 lần tài sản của Carnegie. Những gì ông ta đạt được bằng những tính toán tàn nhẫn. Carnegie tin rằng để trả thù cho cái chết của người thầy của mình, ông ta phải vượt mặt John Rockefeller để trở thành người quyền lực nhất nước Mỹ. Và để làm điều đó, ông ta cần sự giúp đỡ từ người khác, một người tàn độc hơn cả đối thủ của ông ta. Và ông ta biết một người hoàn hảo với công việc đó.

Henry Frick là một tỷ phú tự lập ở tuổi 30.

Ông ta là một trong những nhà cung cấp than lớn nhất Trung Tây Hoa Kỳ. Một doanh nhân tàn độc, Frick nổi tiếng về việc giành được cái mình muốn bằng mọi cách. Thuê Henry Frick sẽ giúp Carnegie bổ sung sự tàn nhẫn mà ông ta thiếu.

Sự hợp tác giữa Carnegie và Frick tương tự như cách như các hợp tác kinh doanh
tốt ngày nay. Bạn muốn một người nào đó hoàn toàn trái ngược và khác biệt với bạn
mà bạn có thể chấp nhận.

Việc giao quyền cho Frick đã khiến công ty thép Carnegie dần thành hình. Sếp của ông ta tin rằng Frick sẽ dùng sự cứng rắn của ông ta để cắt giảm giá thành và giảm sự lãng phí kiếm được lợi nhuận lớn hơn. Nhiều người coi việc chao cho Frick nhiều quyền lực là một rủi ro lớn. Nhưng Carnegie quyết định đó là rủi ro xứng đáng.

Lợi nhuận của chúng ta là không còn nghi ngờ gì nữa. Năng suất của chúng ta tốt giống như  các nhà máy thép khác ở Châu Âu hay Bắc Mỹ. Đế chế thép của Carnegie đang mở rộng với tốc độ đáng kinh ngạc. Chỉ trong vòng 2 năm, lợi nhuận đã tăng gấp đôi. Với việc đẩy mạnh sản xuất, Carnegie và Frick đã có khả năng tiến hành mua lại các đối thủ ở Ohio và Pennsylvania.

- Carnegie đã chứng minh rằng nếu bạn là người đầu tiên trong bất kỳ lĩnh vực gì bạn làm, bạn sẽ có lợi thế rất lớn so với những người đi sau bạn bởi vì bạn có thể nhảy qua họ và thường thì những cú nhảy đó cho phép bạn thiết lập thế độc tôn và kiếm được tối đa lợi nhuận trong phân khúc thị trường đó. Tài sản cá nhân của Carnegie tăng phi mã. Tài sản ròng của ông ta lúc đó trị giá 3.5 tỉ đô-la mệnh giá ngày nay.

Quyết định thuê Henry Frick được xem như là một cố gắng thiên tài. Bằng sự đe dọa và kinh sợ Frick đã tái đàm phán các hợp đồng một cách thuận lợi với các nhà cung cấp. Và loại bỏ các chi phí không cần thiết trong khi vẫn tăng sản lượng.

Những năm cuối cùng của thập kỷ. Công ty thép Carnegie kiếm được lợi nhuận hơn bao giờ hết. Carnegie bổ nhiệm Frick là chủ tịch của công ty ông ta. Người quyền lực thứ 2 trong ngành thép. Nhưng với Frick, như vậy là chưa đủ. Ông ta muốn ghế của sếp của mình. Cha của Frick là một kẻ thất bại. Và giờ ông muốn đảm bảo mọi người biết rằng ông không giống như cha của mình. Frick, mua khu đất trên đồi phía đông Pittsburgh. Trên đó, ông ta xây dựng một câu lạc bộ mà thành viên là những người giàu có nhất đất nước. Câu lạc bộ câu cá và săn bắn South Fork nằm trên một hồ nước nhân tạo lơn, nơi các hội viên có thể chèo thuyền và câu cá. Ngay cả Carnegie cũng tham gia câu lạc bộ. Để tạo nên cảnh quan, câu lạc bộ tiếp quản con đập South Fork, ngăn giữ 20 triệu tấn nước. Con đập thuộc loại lớn nhất thế giới so với các con đập cùng loại. Chỉ 22 km dưới hạ lưu là Johnstown... một công đồng các công nhân nhà máy thép và gia đình họ, những người sống dưới sự đe dọa những cơn mưa rào tiếp theo sẽ xóa sạch con đập.

Các quan chức thành phố cầu xin Frick gia cố con đập. Nhưng ông ta phớt lờ hoàn toàn những lời cầu xin.

- Tôi được báo là có tai nạn.
- Well, đúng rồi đấy.
- Đã có tai nạn.
- Tôi không thể đưa xe của tôi qua con đường này.
- Xe của ngài rộng hơn so với con đường, thưa ngài.
- Vậy đó là chỗ mà chúng ta còn chưa hiểu nhau.
- Xe của tôi vẫn ổn. Vấn đề là con đường.
- Để mở rộng con đường chúng ta sẽ phải làm con đập thấp đi, thưa ngài.
- Well, vậy làm đi. Điều đó không quá khó, phải không?

Với việc làm thấp con đập, Frick khiến nó yếu đi.

Henry cho tôi thấy sổ sách và các con số. Và đó không phải con số mà tôi trông đợi; nó hơi quá cao so với con số mà tôi trông đợi. Và chỉ có một câu hỏi đáng lưu tâm là chúng ta sẽ kiếm được bao nhiêu  vào năm tới.  Frick hài lòng với câu lạc bộ của ông ta, với hình ảnh của ông ta, và với gia sản của ông ta. Nhưng mọi thứ đang thay đổi.

Ngày Chiến sĩ trận vong diễn ra ở Johnstown. Những đám mây đáng ngại cuộn tới. Nhanh lên nào. Ở hồ South Fork, mực nước đang lên 2,5 cm mỗi 10 phút.
- Thêm bao cát.
- Nhanh, nhanh.
- Đằng này.
- Chúng ta cần thêm người.
- Đưa tôi cái bao đó.
- Chúng ta cần thêm người.
- Nhanh lên.
- Đằng này.
- Đưa tôi cái túi.
- John!
- Đánh điện xuống Johnstown! Bảo họ sơ tán đi!
- Chúng ta cần thêm người.

Tin nhắn rằng... "Đập South Fork sắp vỡ. Thông báo người dân chuẩn bị tình huống xấu nhất."

Nhân viên điện tín Johnstown đã từng nhìn thấy cảnh báo đó nhiều lần trước đây. Họ phớt lờ nó.
- Chúng ta cần thêm bao tải ở phía trên.
- Chúng ta sắp hết thời gian rồi.
- Rút thôi! Rút thôi! Rút khỏi đây thôi! Ngay!
- Ra khỏi đây! Đập đã vỡ!
- Tránh ra khỏi cửa sổ.

Khi nước dừng cuốn, hơn 2 ngàn người chết. Cứ ba người thì có một người bị giày xéo  đến mức không thể nhận dạng 1.600 ngôi nhà bị phá hủy và hơn 10 km2 thị trấn hoàn toàn bị nhấn chìm. Trận lũ Johntown là thảm họa kinh hoàng do con người gây ra tính đến trước thảm họa ngày 11 tháng 9. Xác chết vẫn còn được tìm thấy sau đó nhiều năm. Một số trôi tới tận Cincinnati,  cách Johntown hơn 350 km. Tình nguyện viên tới từ khắp nơi trong cả nước để giúp khắc phục thảm họa. Trận lũ là nỗ lực cứu trợ trong thời bình gần đây nhất của tổ chức chữ thập đỏ Mỹ.

Sự phẫn nộ sau trận lụt ngày càng tăng, mọi người tìm người để đổ lỗi. Hầu hết mọi người đổ lỗi cho những hội viên của câu lạc bộ câu cá và săn bắn South Fork. Nhưng các hội viên phủ nhận trách nhiệm. Các đơn kiện được nộp nhưng cuối cùng chúng không có tác dụng. Trong mắt của công chúng đang giận dữ, các hội viên của South Fork bao gồm cả Henry Frick-đáng nhận án giết người.

Thứ Tư, 22 tháng 4, 2015

Những người xây dựng nước Mỹ hùng mạnh - John Rockefeller (Kỳ 02)






Ở cái tuổi 27,  Rockefeller đang bước đầu xây dựng công việc lọc dầu của mình, nhưng công ty của anh ta  đang trên bờ vực phá sản. Vanderbilt nhận thấy anh ta là người mà ông ta có thể sử dụng trong kế hoạch của mình. Một thỏa thuận độc quyền vận chuyển dầu của Rockefeller sẽ đảm bảo các chuyến tàu của Đô đôc đầy hàng hóa.

Vanderbilt mời Rockefeller tới gặp mình ở New York. Đối với chàng trai trẻ, cuộc gặp này là cơ hội của cuộc đời. Là lối thoát khỏi rắc rối và là lối thoát để cứu công ty khỏi đổ vỡ.

Ông ta biết những gì ông ta có thể đạt được. Vanderbilt đã thiết lập lên một mô hình, một nguyên mẫu mà Rockefeller muốn đạt được. Ông ta muốn trở thành một Vanderbilt trong ngành dầu mỏ. Đó là cái cách ông ta tự soi mình.

Khi Rockefeller chuẩn bị cho chuyến đi tới New York, cũng là lúc kế hoạch của Vanderbilt bắt đầu thực hiện.

- Còn phải mất bao lâu?
- 5 tới 10 phút.
Chuyến tàu rời Cleveland lúc 6 giờ 25 sáng.

John Rockefeller đã lỡ chuyến tàu đưa ông ta tới cõi chết. Chuyện đó đã có tác động sâu sắc tới người thanh niên trẻ. Người đàn ông cao số, anh ta tin rằng Chúa cứu anh ta là có lý do. Không nghĩ rằng chính bản thân mình được Chúa chọn lựa để trở thành doanh nhân vĩ đại nhất, Rockefeller tin rằng mọi thứ đều đã được xếp đặt, rằng mọi việc xảy ra đều là do ý Chúa,  chứ không phải là do Chúa phù hộ.

Rockefeller lại một lần nữa tới gặp Vanderbilt nhưng với một con người khác. Trước đây anh ta bị đe dọa, phải đối mặt với nguy cơ phá sản, bây giờ anh ta là con người của định mệnh. Cornelius Vanderbilt có thể là người giàu nhất và quyền lực nhất đất nước,  đạt được bất kỳ điều gì mình muốn, nhưng ông ta không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì.

- Mọi doanh nhân đều phải hiểu rõ về con người. Người nào cần phải thông qua, người nào cần phải nắm lấy, người nào cần phải nhảy qua, người nào còn phải đẩy khỏi đường đi. Đó là một trò chơi. Cornelius Vanderbilt có thể là người giàu nhất quyền lực nhất đất nước, đạt được bất kỳ điều gì mình muốn, nhưng ông ta không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì.

- Anh có chơi bài không, anh Rockefeller?
- Không.
- Tiếc thật.
- Anh có thể học được rất nhiều trong các cuộc đọ sức.
- Tôi biết mọi thứ mà tôi cần biết.
- Vậy , tôi đang tìm kiếm một thỏa thuận với một nhà máy lọc dầu. Và có thể là với anh.
- Tôi sẵn sàng ký một hợp đồng độc quyền. 1,65 đô-la một thùng.
- Vậy là chiết khấu hơn một phần ba. Có một vài nhà máy lọc dầu ở Cleveland. Sao tôi phải chấp nhận thỏa thuận đó của anh.
- Bởi vì tôi sẽ lấp đầy các chuyền tàu của ông bằng dầu mỏ. Và nếu ông không chấp nhận thỏa thuận đó Tôi sẽ tìm những chuyến tàu khác.

Rockefeller có thể có được cái giá ông ta mong muốn, nhưng ở phía ngược lại, ông ta chấp nhận cung cấp cho Vanderbilt hơn 60 toa xe lửa dầu mỗi ngày. Có duy nhất một vấn đề là, Rockefeller không có cách nào cung cấp nhiều dầu hỏa như vậy. Năng suất của ông ta chỉ đủ một nửa số đó. Rockefeller đã thỏa thuận khống, nhưng ông ta biết thỏa thuận với Vanderbilt sẽ là cơ hội mà ông ta đang tìm kiếm. Ông ta chỉ cần tìm cách để
sản xuất nhiều dầu hỏa hơn nữa. Đó là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng John D. Rockefeller luôn đánh bại mọi thứ thách trong suốt cuộc đời mình.

Rockefeller lớn lên trong một gia đình nghèo ở Cleveland, nhưng dù đã là một thanh niên, nhưng ông ta vẫn khao khát thứ gì đó nhiều hơn nữa, lớn hơn nữa, và ông ta biết thứ đó ông sẽ không có được. Là một người trẻ, ông ta cho thấy một nét kinh doanh mạnh mẽ, bắt đầu công việc kinh doanh nhỏ của mình bằng việc bán kẹo cho trẻ con trong khu.

Ngay từ khi còn nhỏ, Rockefeller đã giúp đỡ cho gia đình của ông ta, chủ yếu là vì ông ta không thể trông cậy gì vào bố ông ta. Bố của John Rockefeller là một tay lừa đảo. Thỉnh thoảng ông ta lại biến mất vài tháng, bở mặc gia đình không một đồng xu, tự lo lấy cho nhau.

Vì bố của mình bỏ đi, Rockefeller bắt buộc phải bỏ họ và tìm một công việc phụ giúp cho mẹ và đám em. Sự siêng năng và trực giác nhanh nhạy sẽ trở thành những viên gạch xây lên giấc mơ Mỹ.

Ông cố tôi, John D. Rockefeller, là một doanh nhân thiên tài khi ông bắt đầu kinh doanh.  Không chỉ là trong kinh doanh dầu mỏ mà cả các thứ khác. Các bạn biết đấy, ông đã làm việc một cách rất rất chăm chỉ, và đó là đức tính chăm chỉ của gia đình Rockefeller.

Tôi nghĩ rằng các nhà doanh nghiệp, và cả những nhà kinh doanh, chỉ nhìn vào cuộc đời, và nhìn vào những thứ,  đang thay đổi, và có khả năng nhìn những thứ đó và nói, "tôi có thể kinh doanh từ thứ đó".
Rockefeller nhận ra dầu mỏ có tiềm năng thay đổi thế giới. Và sẽ biến ông thành người giàu có.  Nhưng Rockefeller biết việc đào dầu mỏ là một việc đánh bạc không cần thiết. Và từ khi ông ấy không còn tin vào may mắn, ông ấy bắt đầu tìm cách kiếm tiền từ dầu mà không phải mạo hiểm. Ông ấy suy nghĩ một cách có hiệu quả. Và chắc chắn có thứ gì đó ở ông ấy đã nhìn vào quá trình sản xuất và đã thấy sự lãng phí của nó.

Trong lần đầu tiên bạn đào giếng, và nó khô ran. Và sau đó bạn lại đào giếng, và chạm phải giếng dầu phun, vậy là bạn mất một nửa số dầu. Và nó xúc phạm đến tính hiệu quả của ông ấy. Rockefeller tin rằng có cách khác tốt hơn.

- Ngày nay, ai cũng muốn là nhà doanh nghiệp. Họ được nghe những câu chuyện vĩ đại, bạn biết đấy, về Apple.  Nhưng bạn biết không, khi bạn bắt đầu mở công ty, bạn có thể nghĩ tới những khoản thu vào là gì, nó đáng giá bao nhiêu đối với cổ đông, nhưng bạn luôn cần yếu tố kỹ thuật. Bạn cần biết ai đó biết đó về kỹ thuật và xây dựng những thứ đó. Bạn cần những nhà khoa học. Lọc dầu biến dầu thô ở dưới lòng đất thành dầu hỏa, thức đốt sạch có thể dùng để thắp sáng.

- Dầu đun nóng ở nhiệt độ 350 độ, dầu hỏa bắt đầu bốc hơi. Sau đó nó được làm lạnh, anh sẽ có thứ sản phẩm tinh khiết và ổn định.
- Sản xuất một ga-lông tốn bao nhiêu?
- 50 tới 60 xu. Tôi không biết.

Nhận thức của Rockefeller đã đặt ông ta tiến lên một bước so với các đối thủ khác. Ông ta tin rằng trong khi các con bạc đi đào dầu mỏ, người kinh doanh sẽ lọc nó.

- Bất kỳ ai kiểm soát việc lọc dầu có thể nắm được toàn bộ ngành công nghiệp.

Ở tuổi 24, Rockefeller đầu tư toàn bộ những gì mình có: khoảng 4 ngàn đô-la vào việc xây nhà máy lọc dầu đầu tiên.

Nhưng ông ấy sớm đấu tranh với việc tìm chỗ đứng trong ngành công nghiệp. Mọi việc thay đổi khi người đàn ông quyền lực nhất đất nước mời gọi. Thỏa thuận với Vanderbilt cho phép ông vận chuyển với giá rẻ và cơ hội đưa hàng hóa tới mọi miền nước Mỹ.

Nhưng ông đã hứa khống, chấp nhận cung cấp 60 thùng dầu  một ngày, trong khi khả năng chỉ đáp ứng được một nửa. Và khi bạn đã thỏa thuận với người đàn ông quyền lực nhất nước mỹ, thất bại không có trong lựa chọn.

- Bạn phải thông mình, bạn phải có tầm nhìn, bạn phải có tất cả những thứ khác, nhưng hầu hết những người thành đạt  là những người có ý tưởng đúng những không bao giờ chạy chốn hay từ bỏ. Người thật sự thành đạt trong cuộc sống là nười không bao giờ chạy chốn.

Rockefeller cần phải nhanh chóng mở rộng công ty của mình, và để làm được điều đó,ông ta cần nhà đầu tư.  Vấn đề là, dầu hỏa đang mang phải tiếng xấu. Những câu chuyện về nhiên liệu phát nổ và đốt cháy nhà luôn có mặt trên trang nhất các báo xuyên xuốt đất nước, khiến cho những nhà đầu tư tiềm năng hoài nghi. Do nhu cầu tăng cao, nhiều nhà máy lọc dầu bán ra thị trường loại dầu hỏa nguy hiểm rất dễ bay hơi.

Rockefeller nhìn nhận vấn đề đó như là một cơ hội. Ông nhận ra rằng cần phải làm nỗi sợ của người dân lắng xuống và cung cấp cho họ một sản phẩm mà họ có thể tin tưởng.

Nhà máy lọc dầu. Nhà kho. Việc đóng thùng. Và vận chuyển thuận tiện.

- Tại sao lại đặt cái tên đó.
- Vởi vì Standard Oil sẽ là công ty duy nhất trong ngành công nghiệp này đảm bảo một chất lượng đồng đều cho dâu hỏa.

Rockefeller, và những người đó, họ là những nhà bán hàng vĩ đại. Và tới cuối ngày, họ là những nhà bán hàng  kiếm ra tiền. Well, bạn nhất định có thể hiểu làm sao Rockefeller đặt tên cho công ty của ông là Standard Oil.

Một khát vọng tốt, một cái tên có hệ thống. Ông ấy đã tạo nên một tiêu chuẩn, và nó đã có tác dụng. Rockefeller's Standard Oil xoa dịu nỗi sợ và ngay lập tức trở thành sản phẩm được săn đón trên toàn quốc, mang lại hết nhà đầu tư này tới nhà đầu tư khác.

Nước Mỹ mở rộng nhanh chóng mặt. Đường sắt của Cornelius Vanderbilt kết nối mọi miền đất nước và thương mại bây giờ diễn ra nhanh chóng hơn bao giờ hết. Nhưng nỗi ám ảnh mới của nước Mỹ là ánh sáng - ánh sáng an toàn và sạch. Thứ đó được cung cấp
bởi John D. Rockefeller.  Dầu lửa đang thay đổi thế giới. Và những nhà lọc dầu Ohio đang dẫn đầu xứ mạng đó. Những người khổng lồ ngày đó đã cách mạng việc kinh doanh ở nước Mỹ. Chúng ta nhanh chóng thống trị nền kinh tế thế giới bởi vì chúng ta có thể làm ra hàng hóa, chúng ta có thể tạo ra hàng hóa, chúng ta có thể xây dựng hàng hóa, và chúng ta có quyền lực của hàng hóa.

John Rockefeller's Standard Oil  bây giờ đã trở thành nhà sản xuất dầu hỏa lớn nhất quốc gia. Và thỏa thuận độc quyền của ông ta với Vanderbilt cho phép ông ta vận chuyển hàng hóa của ông ta từ nhà máy tới mọi miền đất nước với mức giá rẻ bất ngờ. Nhưng đối với Rockefeller đó vẫn là chưa đủ. Ông ta sản xuất nhiều hơn cả thỏa thuận với Vanderbilt.

Từ lúc không thể lấp đầy các chuyến tàu của Vanderbilt,  bây giờ ông ta có nhiều dầu hơn khả năng vận chuyển của Đô đốc, và đối thủ lớn nhất của Vanderbilt biết điều đó.

Tom Scott là chủ tịch có một trong những hãng xe lửa lớn nhất quốc gia. Ông ta muốn vị trí của Vanderbilt ngôi vương của ngành đướng sắt, và ông ta biết thỏa thuận với Rockefeller chính là chìa khóa của vấn đề. Scott tới Cleveland với người học trò của mình, một người trẻ dám nghĩ dám làm mang tên Andrew Carnegie. Là một trung úy đáng tin cậy nhất của Scott, Carnegie đã giúp ông trong phi vụ này.

- Cái tôi muốn đề xuất là một liên minh giữa dầu lửa và đường sắt.
- Hãy cho tôi một con số.
- Standard Oil sẽ được hạ giá 40% mỗi thùng dầu được vận chuyển. Chúng tôi sẽ chuyển các giấy tờ tới vào sáng mai.
- Không. Hợp đồng miệng là được rồi.

Rockefeller nhận được một thỏa thuận tốt hơn từ Scott so với thỏa thuận từng đạt được với Vanderbilt. Đô đốc đã mất vị thế cạnh tranh của mình. Với thất bại của Vanderbilt. Rockefeller đã rất khéo léo đẩy 2 công ty đường sắt chống lại nhau. Dầu lửa là thứ mà các công ty đường sắt không thể để mất, vậy nên họ chiến đấu kịch liệt để giành quyền vận chuyển. Với ngành đường sắt ở trong túi mình Rockefeller có thể cung cấp cho mọi nhà trên toàn quốc dầu hỏa của Standard Oil, và với lợi nhuận thu được Rockefeller bắt đầu mua lại các đối thủ.

Chúng ta cần đứng chung lại với nhau.
Tôi sẽ đề nghị các ông một lối thoát, giúp các ông có thể ngẩng cao đầu. Cơ hội để bán tài sản cho Standard Oil sẽ là món quà của chúa dành cho các ông. Nếu các ông nhận cổ phiếu của Standard Oil, các ông và những người các ông yêu quý sẽ không bao giờ biết tới mong muốn. Mục đích của ông ấy rất đơn giản: ông ấy muốn sở hữu toàn bộ nhà máy lọc dầu trên toàn quốc.

Đó là một khái niệm mà từ trước tới giờ vẫn là không tưởng. Ngày này, chúng ta biết tới nó với cái tên "độc quyền". Nhưng Rockefeller không chỉ muốn mở rộng công ty, ông ta còn tìm kiếm mức lợi nhuận lớn nhất bởi những phương pháp cần thiết.

- Chúng ta đã có thêm nhà máy lọc dầu. Thêm một cái nữa gia nhập.
- Anh có cần tôi để mắt tới nó không?
- Không. Tôi muốn anh đóng cửa nó.

Việc tạo ra các công ty độc quyền, nghiền nát đối thủ một phần trong tôi nói rằng ông ta đã làm vậy bởi vì nó ở đó để được hoàn thành, và ông ta có thể làm việc đó tốt hơn bất kỳ ai khác và ông ta kiếm cả một gia tài từ nó.

Thời gian trôi qua ông ta đã hoàn thành việc độc quyền, Rockefeller kiểm soát 90% lượng dầu lửa cung cấp cho toàn bộ Bắc Mỹ. Công ty của ông ta, Standard Oil, là công ty độc quyền đầu tiên của quốc gia. Ở tuổi 33, anh chàng dầu lửa Ohio giờ đã trở thành người quyền lực nhất đất nước. Đô đốc đã tạo ra một con quái vật.

Ông ta nhận ra rằng cách duy nhất để đánh lại Rockefeller là các công ty đường sắt bắt đầu bắt tay với nhau. Ông ta tạo nên một liên minh không mong muốn với đối thủ lớn nhất của mình, Tom Scott, và cùng nhau, họ đồng ý tăng giá tất cả thỏa thuận với Rockefeller.

Với Rockefeller, bước đi đó không khác gì một lời tuyên chiến.

Nước Mỹ nổi lên như một quốc gia hùng mạnh nhất trái đất. Đất nước đông đúc các tuyến đường sắt và đèn dầu có ở hầu hết các gia đình. Cuộc cách mạng đó được dẫn dắt bởi 2 người đàn ông với mong muốn tạo nên một thế giới mà ít người có thể tượng tượng thấy.

"Đô đốc" Cornelius Vanderbilt và John D. Rockefeller đã dấy lên công cuộc hiện đại hóa đất nước. Nhưng những người đồng đội trước đây đã không còn chung mục đích. Vanderbilt đã thiết lập một liên minh không mong muốn với Tom Scott, với mục đích ép khách hàng lớn nhất của họ phải trả giá cao hơn. John Rockefeller coi hành động của họ như một lời tuyên chiến, và ông ta sẽ không chịu khuất phục mà không chiến đấu. John Rockefeller có sự tàn nhẫn mà đôi khi tới từ niềm tin hoàn toàn rằng những việc ông ta làm là đúng, và không có sai, cảm hứng thần thánh, và những người đối lập với ông ta  đã không thật sự tương xứng với quan điểm của họ, bởi vì quan điểm của họ là không đúng. Hầu hết họ nghĩ  họ chuyển sang phía nhận ân sủng từ chúa. Well, nếu bạn chuyển sang phía cầu xin ân sủng của chúa, sau đó mong đợi không thương tiếc. Rockefeller quyết tâm tìm ra  cách khác để vận chuyển dầu. Ông biết là nếu không tìm ra, liên minh đường sắt sẽ thắng.

Giải pháp của Rockefeller một lần nữa tới từ nhưng nơi không được trông đợi.
- Vậy chúng ta có thể tăng sản lượng dầu hỏa, nhưng sau đó chúng ta sẽ phải nhận chất thải dễ bay hơi nhiều hơn. Chúng ta có thể đốt một phần chúng dùng thay nhiên liệu của nhà máy, nhưng đặc tính dễ cháy của chúng khiến chúng ta gặp vấn đề lưu giữ. Khi chúng ta đạt nhiệt độ cao hơn chúng ta có thể tạo ra dầu bôi trơn. Chúng ta cần sắp xếp lại nhà máy. 

Dầu hỏa trong nhà máy lọc dầu được di chuyển bằng các đường ống lớn, và Rockefeller nhận ra rằng nếu những đường ống đó có thể vận chuyển dầu với khoảng cách ngắn, chúng cũng có thể vận chuyển ở khoảng cách xa hơn. Nếu Rockefeller có thể xây dựng hệ thống đường ống đủ lớn, ông có thể cắt bỏ hệ thống đường sắt ra khỏi công việc buôn bán của mình, dễ dàng. Hệ thông đường ông yêu cầu đầu tư rất lớn, và rất mạo hiểm. Nhưng nếu thành công, Rockefeller sẽ có khả năng làm được điều mà ông thích nhất, là chiến thắng.

- Nó tới rất sớm trong cuộc đời của một doanh nhân nơi mà bạn nhận ra bạn sẵn sàng làm những việc mà người khác không dám làm trong thế giới kinh doanh. Mọi người đều có ý tưởng, và mọi người đều có tham vọng, nhưng hầu hết mọi người không sẵn sàng vượt qua ranh giới, và tôi nghĩ với một doanh nhân thì thành công, là bản năng. Bất kì chỗ nào có sự thay đổi, bất kỳ chỗ nào không chắc chắn, đó là cơ hội.

Các công nhân của Rockefeller làm việc nhiều giờ, nổ mìn qua những vùng nông thôn, và đặt hơn 1,5 dặm đường ống mỗi ngày. Kinh doanh, xét một cách toàn diện là hiểu được sân chơi của mình. Biết được ai đang ở trên đó, điểm mạnh của họ là gì, điểm yếu là gì, và làm thế nào để chiếu tướng, để treo cổ họ, và đóng đinh họ. Vậy nên chúng ta luôn đang ở trong một trò chơi đối kháng. Bạn đang tìm kiếm một giải pháp. Bạn đang tìm kiếm một bước nhảy cóc để vượt qua đối thủ. Bạn không bao giờ được tự mãn. Bạn đang hơi hoang tưởng về những gì mình đang làm. Đó là tất cả những gì về trò chơi. Cuối cùng hệ thống đường ống cũng hoàn thành, nó dài hơn 4000 dặm, chạy thẳng từ Ohio tới Pennsylvania, và kết nối hàng ngàn giếng dầu hấp dẫn nhất thế giới tới thẳng nhà máy của Rockefeller. John Rockefeller cuối cùng đã tìm ra cách loại đường sắt ra khỏi công việc kinh doanh dầu lửa, và trong quá trình đó, ông đã cách mạng cách vận chuyển dầu mỏ mãi mãi. Sau 25 năm, ngành đường sắt là ngành công nghiệp lớn nhất quốc gia, xương sống của nền kinh tế Hoa Kỳ. Không ai có dũng khí hạ bệ nó, cho tới bây giờ.

Rockefeller biết nếu không có dầu của mình, đường sắt sẽ gặp vấn đề với sự sống còn. Đây là đòn đánh cực mạnh vào nền công nghiệp và đối với tất cả đó là đòn bẩy, Rockefeller đã đẩy Vanderbilt và ngành đường sắt về đúng chỗ mà ông muốn. Liên Bang Hoa Kỳ đang thay đổi theo cách chưa từng có. Chỉ trong một thập kỷ, đất nước đã trở thành một trong những nước phát triển nhất trái đất, và bóng tối không còn có nghĩa là kết thúc một ngày nữa.

Vanderbilt và đối thủ đang chịu áp lực tìm kiếm hành khách và hàng hóa lấp đầy các toa tàu, chạy trên các tuyến đường săt của họ. Vào những năm 1870, đất nước cần kết nối bởi đường sắt và vấn đề là mọi người nghĩ rằng họ có thể kiếm lợi từ đầu tư vào đường sắt và họ bắt đầu sở hữu các tuyến đường sắt. Và chuyện sau đó chúng ta đã từng được chứng kiến nhiều lần, đó là một bong bóng khổng lồ. Dầu lửa của John D. Rockefeller' chiếm tới 40% số lượng hàng hóa đường sắt vận chuyển. Nhưng khi Vanderbilt bắt tay với đối thủ lớn nhất để tăng giá cước, Rockefeller đã coi đó là dấu hiệu của chiến tranh.  Ông ta xây dựng các tuyền đường ống để đáp trả, và bắt đầu tự vận chuyển. Và khi đường sắt phát triển tới mức bão hòa, mất hàng hóa có nghĩa là mất tiền. Cố phiếu giảm mạnh như nỗi sợ của các nhà đầu tư.

Khi giá các cổ phiếu không còn trong kiểm soát, và những người thông minh quyết định: "Wow, cái đống này là bong bóng, tôi muốn thoát ra", sau đó bạn sẽ sụp đổ rất nhanh chóng. Trong lúc hoảng loạn lan tràn, 360 công ty đường sắt - khoảng 1/3 số công ty trên cả nước - bị phá sản. Bất kỳ cuộc khủng hoàng kiểu bong bóng, dù là cuộc khủng hoảng 2008, hay 1873 đều có cùng một gốc rễ. Đó là sự không lường trước được. Vậy nên điều kiện cần thiết đối với 1 cuộc khủng hoảng là không ai mong đợi. Vụ sụp đổ kinh hoàng nhất của nước Mỹ trong lịch sử non trẻ của mình. Không chắc có cách nào ngăn chặn hoàn toàn cuộc sụp đổ, thị trường chứng khoán sụp đổ và đóng cửa trong mười ngày liền. Cuộc hoảng loạn năm 1873 lần đầu tiên gây nên sự trì trệ trên toàn quốc gia và không ai biết được phải làm gì với nó.Lần dầu tiên, một lượng công nhân lrất lớn mất việc. Công nhân bị sa thải, nhưng các ông chủ, họ vẫn sống theo phong cách mà họ quen thuộc. Nhưng không ai đổ bất kỳ giọt nước mắt nào cho John D. Rockefeller. Mọi người giữ những giọt nước mắt đó khóc cho chính mình khi họ phát hiện ra chính họ đang mất việc,  bị đuổi khỏi nhà, không lương thực, không hy vọng.

Trong khi những công ty lớn nhất quốc gia đang ngắc ngoải, Rockefeller nhận thấy cơ hội, niềm tin của ông vào chọn lọc tự nhiên. Trong khi những đối thủ gục ngã, Rockefeller thu nạp họ, mua các công ty dầu mỏ phá sản chẳng cần lý do. Tôi nhận thấy tôi làm tốt hơn khi thị trường trở nên xấu đi. Tôi mua nhiều thứ khi thị trường xấu. Và bạn không thể làm điều đó khi kinh tế đang tốt đẹp. Bạn không thể mua nó. Hoặc là bạn sẽ mua nó rất đắt hoặc là bạn không thể mua toàn bộ nó. Vậy nên có rất nhiều cơ hội, tôi nhận thấy khi thị trường xấu. 

Cơn trì trệ cũng qua đi,  Rockefeller đã tạo lên một đế chế các công ty lớn nhất Hoa Kỳ. Ông ta chơi trò chơi công nghiệp, và ông ta đơn giản là chơi giỏi hơn bất kỳ ai khác. Ông ta coi thị trường công nghiệp như là nơi chọn lọc tự nhiên, và ông ta mạnh hơn bất kỳ ai khác, nên ông ta sống sót. Không chỉ như vậy, ông ta còn xứng đáng sống sót, còn họ thì không. Trong khi Rockefeller mở rộng công ty của mình, kẻ địch của ông ta trong ngành đường sắt đang mắc kẹt trong việc sống sót.

Sau đó, trong lúc đỉnh cao của sự trì trệ, vua của ngành đường sắt Hoa Kỳ, Cornelius Vanderbilt,  mất ở tuổi 82. Vanderbilt để lại đế chế của mình, đáng giá 100 triệu đô-la, cho con trai, William. Rockefeller biết rằng nếu không có Vanderbilt, ông ta không thể nào xây dựng được đế chế của mình. Nhưng các đối thủ còn lại của Rockefeller từ chối đầu hàng. Tom Scott, và học trò của mình Andrew Carnegie, đang xoay xở để sống sót.

Khi các đường ống của Rockefeller không được mở rộng tới Pittsburgh, ông ta bắt buộc phải tiếp tục sử dụng tàu hỏa của họ.  Nhưng Scott biết rằng nếu ông và Carnegie không kinh doanh đa dạng, họ sẽ không thể sống sót. Scott nghĩ ra một kế hoạch táo bạo để mở rộng đế chế của mình. Một kế hoạch mà chắc chắn thu được chú ý của Rockefeller. Ông ta thâm nhập vào kinh doanh dầu mỏ bằng cách xây dựng các tuyến đường ống của riêng mình. Nhưng điều mà John Rockefeller ghét hơn bất kỳ thứ gì khác, đó là cạnh tranh. Tom Scott đang khai chiến.
- Tôi đang rất hòa nhã với ông ở Pennsylvania. Tôi đã trao cho ông vài phi vụ kinh doanh, phải không? Và giờ, tôi phát hiện ra ông đang lấn sân sang chỗ tôi. Và như vậy là ăn cắp, bạn của tội ạ.
- Chúng tôi hiểu cảm giác của anh, anh Rockefeller.
- 2/3 số dầu mỏ các ông vận chuyển tới từ tôi. Nếu các ông không rút lui, tôi sẽ chọn công ty đường sắt khác.
- Theo như tôi được biết, thì không còn công ty đường sắt nào khác có tuyến đường từ Pittsburgh tới New York.

Nước Mỹ lơn mạnh sau Nội chiến là nhờ đường sắt kết nối đất nước, và dầu lửa để thắp sáng. Không ai đầu tư cho sự tăng trưởng nhiều hơn John D. Rockefeller, người mà bây giờ đã kiểm soát 90% thì trường dầu mỏ Hoa Kỳ. Với cái chết của Cornelius Vanderbilt, chỉ còn người duy nhất cản trở con đường Rockefeller kiểm soát toàn bộ ngành dầu mỏ, và đó là Tom Scott. Có một sự ngưỡng mộ lẫn nhau giữa các nhà đầu tư, nhưng sự ngưỡng mộ đó đi kèm với sự ngờ vực sâu sắc. Các nhà đầu tư lớn ngày nay nhìn nhau rất thận trọng. Rockefeller coi Tom Scott, của công ty đường sắt Penn Railroad, như là một đối thủ. Các chuyến tàu của Tom Scott vận chuyển giàu từ nhà máy của Rockefeller ở Pittsburgh, nơi mà các đường ống của Standard Oil không vươn tới được. Với tất cả những đòn bẩy, Scott tin rằng ông có đủ đạn dược để tấn công Rockefeller. Nhưng Rockefeller không phải người chạy trốn khỏi cuộc chiến.
- Tôi không muốn bất kỳ một giọt dầu nào của chúng ta được chuyển tới Pennsylvania.
- Nhưng còn nhà máy của chúng ta ở Pittsburgh?
- Đóng cửa nó.

Đóng cửa nhà máy sẽ tốn của Standard Oil cả một gia tài về doanh thu, nhưng với Rockefeller, tiêu diệt đối thủ còn quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác. Không có dầu của Rockefeller, Scott mất gần một nửa doanh thu, khiến ông phải sa thải 10 ngàn lao động, và quyết liệt cắt giảm tiền lương. Những người công nhân đó xuống đường phản đối. Và khi bóng tối bao trùm Pittsburgh, bạo lực lên ngôi. Lửa bốc cháy ở sân ga của Tom Scott. Trước khi trời sáng, hơn 39 tòa nhà và 1 ngàn 2 trăm toa tàu bị phá hủy. Công ty của Tom Scott nằm trong đống đổ nát. Đó là cách chủ nghĩa tư bản làm việc. Đường sắt từng là nhà cung cấp vận tải lớn nhất cho công nghiệp dầu mỏ, và tự nhiên các công ty đường sắt không cưỡng lại được  Họ đào trên đôi giầy cao gót của họ bất cứ khi nào có thể. Cuối cùng họ đánh mất tất cả.

John D. Rockefeller đã thay thế Cornelius Vanderbilt trở thành người giàu nhất nước Mỹ. Tài sản ròng của ông là hơn 150 triệu đô-la tương đương 225 tỉ ngày này. Thật sự là đáng kinh ngạc rằng một cá nhân có thể cung cấp tới 98 phần trăm lượng dầu hỏa và cuối cùng là tất cả các sản phẩm từ dầu trên toàn thế giới. Ông ấy là một thiên tài kinh doanh. Nhưng tất cả các người  khổng lồ đều có mục tiêu. Và giờ Rockefeller chuẩn bị đối mặt với thử thách lớn nhất của ông.

Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015

Những người xây dựng nước Mỹ hùng mạnh-Cornelius Vanderbilt (Kỳ 01)







Chỉ 5 ngày sau khi Nội chiến kết thúc Tổng thống Abraham Lincoln là nạn nhân cuối cùng trong số 600 nghìn nạn nhân của cuộc xung đột đẫm máu trên đất Mỹ. Đất nước bị chia cắt, và thế giới coi nền dân chủ Mỹ như là một kinh nghiệm thất bại. Nhưng hầu hết mọi người không nhận ra một thời kỳ mới đang hé rạng.

Nước Mỹ bước vào kỷ nguyên phát triển, và khoảng trống để lại của một chính khách vĩ đại nhất mà chúng ta từng biết, hạt giống lãnh đạo mới sẽ xuất hiện. Những Rockefeller, Ford Carnegie là thế hệ thứ nhất. Của cải mà bây giờ chúng ta biết tới như những ngôi sao nhạc rock của giới kinh doanh, hay hiện tại là những Buffet, Job hay Gate. Họ là những người hình thành nên tiêu chuẩn của Giấc mơ Mỹ. Họ tạo nên một biên giới mới - ở cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen- của cái mà chúng ta gọi là văn hóa. Những người có cái nhìn sâu sắc, sự đổi mới, và khéo léo, mà thế giới chưa từng được thấy, và trong cả 5 thập kỷ tiếp theo, một nhóm nhỏ sẽ thay đổi lịch sử, đưa Liên bang Mỹ trở nên vĩ đại. Họ là những con người vĩ đại với tầm nhìn mà không ai có.

Trong thời gian đầu của quốc gia non trẻ này, người có khả năng lãnh đạo nước Mỹ nhất không phải là một chính trị gia. Ông là một người làm giàu từ 2 bàn tay trắng, bằng nghị lực của mình đã biến những cầu tàu nghèo đói của Cảng New York, thành một đế chế.

Năm 16 tuổi, Cornelius Vanderbilt mua một cái thuyền nhỏ từ 100 đô la đi vay. Và nhanh chóng được biết đến như một doanh nhân cắt cổ, dùng mọi cách để tiến lên phía trước. Ngày đó, đó là một cuộc cạnh tranh thuần túy. Trí óc của tôi đấu với trí óc của anh. Những cố gắng của tôi chống lại cố gắng của anh. Anh không ngừng tranh đấu. Đó là cách họ nhìn về việc kinh doanh. Đó là Miền Tây hoang dã, hợp pháp hay bất hợp pháp, chỉ có chuyện thắng hoặc thua và tốt nhất là thắng. Tính tranh đấu, và sự cứng rắn đó, tác động rất lớn tới tính cách ông ấy. Cái thuyền nhỏ của ông ấy nhanh chóng trở thành một đội tàu, vận chuyển hàng hóa và hành khách tới mọi ngóc ngách của đất nước đang phát triển này. Vanderbilt trở thành từ đồng nghĩa với vận tải  và ông ấy được đặt biệt danh là "Commodore". (Đô đốc)

Vanderbilt nhận ra rằng điều sẽ trở nên quan trọng là vận chuyển hàng hóa từ nơi này tới nơi khác. Và ông ấy nghĩ tới cơ sở hạ tầng cần thiết và không phải cơ sơ hạ tầng mà chính phủ cung cấp, mà do ông ta cung cấp. 40 năm tiếp sau, Vanderbilt xây dựng đế chế vận tải lớn nhất thế giới.  Sau đó, trên đỉnh cao của quyền lực, trước cuộc Nội chiến, ông đã làm một điều không tưởng.

Mọi công việc đều phụ thuộc vào Đường sắt xuyên quốc gia và Đô đốc nhận ra rằng nó sẽ thay đổi hoàn toàn  nước Mỹ, rút ngắn thời gian đi xuyên quốc gia tới hàng tháng. Đường sắt hoàn toàn tự do, bởi vì đường sắt cho phép vận tải rẻ hơn và hiệu quả hơn từ góc này tới góc khác của nước Mỹ. Vanderbilt nhìn thấy tương lai của mình. Ông bán hết toàn bộ tàu bè của mình và đầu tư mọi thứ ông có vào đường sắt. Người ta thường nói nhận thấy cơ hội  là một yếu tố của thành công. Đó là sự khác biệt của một lãnh đạo giỏi. Không có nhiều người có điều đó. Không nhiều người đoán trước được cơ hội. Đó là đặc điểm của những lãnh đạo vĩ đại.

Quyết định đầu tư mạnh tay của ông ấy vào đường sắt đã có kết quả.

Sau chiến tranh, Vanderbilt là người giàu nhất nước Mỹ, với gia tài hơn 68 triệu đô-la, tương đơng 75 tỉ đô-la ngày nay. Nhưng số tiền đó không thể giúp ông tránh khỏi sự tàn phá của chiến tranh.

Sau cuộc Nội chiến, đất nước tiếc thương một cách công khai, trong khi Vanderbilt lại giấu trong lòng.

Lá bài đầu tiên nói về quá khứ, lá thứ hai, hiện tại, và lá thứ ba là về tương lai. Đó là một mất mát không mong muốn. Người nào đó rất gần gũi với ông. Con trai tôi. George. Nó chết trong chiến tranh. Còn tương lai thì sao?  Sẽ có một chiến tranh. Chiến tranh đã kết thúc.  Không. Cuộc chiến của ông sắp bắt đầu.

Sự dày vò bởi cái chết của người con trai yêu quý,  đế chế Vanderbilt dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết. Đối với Vanderbilt, đó là một thảm kịch lớn. Ông ấy có một người con trai có cùng khả năng về sức mạnh cũng như tài năng, và cậu ta chết khi còn quá trẻ. Đó là một vấn đề nan giải đối với Đô đốc. Hàng năm trời, Vanderbilt đã chuẩn bị cho George tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.  Bây giờ, Đô đốc bắt buộc đặt niềm tin vào người con trai không được tài năng, William.

- Ta bổ nhiệm con làm giám đốc điều hành của Hudson Railroad.

Vanderbilt đặt William vào giữa  cuộc đàm phán với những người sở hữu đường sắt đối thủ.
- Vậy hãy ra giá đi.
- Nếu các ông trao cho chúng tôi hàng hóa các ông vận chuyển, quanh năm, chúng tôi sẽ cho ông đặc quyền cho phép hành khách của ông có thể tới Manhattan với cái giá hai trăm ngàn.
- Đặc quyền đó không đáng giá hai trăm ngàn.
- Một trăm ngàn thì sao? Đó là một đề nghị công bằng và hào phóng.
- Tôi không hứng thú với cái hào phóng của anh. Tôi chỉ quan tâm tới thỏa thuận có lợi nhất cho các cổ đông của tôi. Và nó không bao gồm việc nhận hơn môt trăm ngàn đô-la, hay thậm chí chỉ 1 đô-la.
- Cha tôi chỉ muốn cái mà ông ta cho là đúng.
- Vấn đề là, bố của anh không hiểu cái gì là đúng. Ông già đó nên về hưu đi thì hơn.

Thông điệp đã rõ ràng. Đối thủ không còn sợ Vanderbilt.

Con người luôn muốn những người thành công gặp thất bại. Cái ngày mà mọi người không nhằm vào bạn nữa có nghĩa là bạn không còn ở trên đỉnh nữa. Nhưng chỗ mà họ cho là điểm yếu, Đô đốc lại nhìn thấy cơ hội để khẳng định vị thế thống trị của mình và dạy cho William cách để trở thành một Vanderbilt.

Nếu chúng muốn chiến tranh, ta sẽ cho chúng chiến tranh.

Vanderbilt sở hữu cây cầu đường sắt duy nhất để vào New York. Đó là cửa ngõ của hải cảng lớn nhất đất nước, cung cấp hàng hóa cho toàn bộ lục địa. Vanderbilt biết đó là cây búa mà ông cần để buộc đối thủ phải phục tùng mình.

Ta muốn con đóng cửa cầu Albany.

Không có cây cầu các hãng đường sắt khác không thể vào New York. Về bản chất, Vanderbilt một tay phong tỏa thành phố lớn nhất quốc gia, chia cắt nó  với phần còn lại của đất nước. Ông ta đã khẳng định được sự thống trị của mình. Phong tỏa cây cầu khiến hàng triệu pound hàng hóa không thể tới được phần còn lại của đất nước, và đối thủ của ông dần dần khô máu.

Trước khi cổ phiếu thành giấy lộn, chủ tịch công ty đường sắt đối thủ cố bán tất cả cổ phiếu của họ. Tin nhanh chóng bay tới phố Wall, gây ra một cuộc bán tháo lớn. Cổ phiếu của New York Central rớt giá rất nhanh.
- Bao nhiêu?
- 20$ một cổ phiếu.
- Mua càng nhiều càng tốt.

Vanderbilt đã mua tất cả cổ phiếu đang tràn ngập thì trường với giá hời. Trong vài ngày, Vanderbilt tiếp quản công ty đường sắt đối thủ, tạo nên công ty đường sắt duy nhất lớn nhất nước Mỹ. Công ty đường sắt New York Central trở thành trung tâm của đế chế,  và nó đến với ông ta như một kết quả của một chiến dịch trả thù khéo léo.

Đường sắt đan xen khắp nước Mỹ, kết nôi cả nước lại với nhau theo cái cách mà chỉ 15 năm trước không ai tưởng tượng được, và cung cấp trên 180.000 việc làm. Lắp đặt các tuyến đường trở thành động cơ  tăng trưởng chưa từng có cho nước Mỹ.  Đường sắt cho phép nền công nghiệp bùng nổ theo cái cách mà không thể xảy ra trước đây.

Một bước tiến khác một điều quan trọng được dẫn đầu bởi đường sắt, đó là sự cần thiết của việc lấp đầy lỗ hổng giữa phía đông của Mississippi và phần bờ Tây. Vanderbilt đã tự biến mình thành ông vua độc tôn của ngành đường sắt. Và bây giờ ông ấy muốn thế giới biết điều đó. Ông hình dung ra một tượng đài tượng trưng cho quyền lực rộng lớn của mình.

- Công nhân sẽ bắt đầu xây dựng nhà ga kết nối ba công ty đường sắt: Harlem, Hudson,  và Central. Đó sẽ là trái tim của New York, và nó sẽ được gọi là  Grand Central Depot.

Hàng ngàn công nhân lao động trong 2 năm tiếp theo, trên mông dự án xây dựng đô thị mà nước Mỹ chưa bao giờ được chứng kiến.Grand Central là tòa nhà lớn nhất trong thành phố New York, và là nhà ga xe lửa lớn nhất cả nước, chiếm diện tích 22 mẫu anh. Tòa nhà không lồ đó cao hơn các tòa nhà khác ở New York ở thời điểm đó. Đó là biểu tượng về sự khổng lồ và quyền lực của để chế đường sắt Vanderbilt.  Tầm quan trọng của nó như là một biểu tượng, một kinh đô trong đế chế của ông ta, không thể đánh giá thấp.  Và nó vẫn còn trên bản đồ New York đến tận ngày hôm nay.

Vanderbilt có thể ở trên đỉnh của thế giới, nhưng tham vọng mù quáng của ông ta sẽ sớm làm ông ta bị tổn thương bởi một biến cố tới từ một cặp đôi không ngờ tới.

Ông ta bây giờ sở hữu 40% đường sắt của nước Mỹ. Nhưng ông ta muốn tất cả.

Với tôi, đó luôn là "làm gì tiếp theo?" và tôi nghĩ cái gì đã dẫn dắt những người rất thành công đó. Đó không bao giờ là tiền bạc. Ý tôi là, một cách để giữ số điểm. Đó là vấn đề về thành tích, và đó là vấn đề về giành chiến thắng trong một trò chơi, và đó là vấn đề về tăng số tiền tố.

Chicago là thành phố phát triển nhanh nhất nước Mỹ. Tuyến đường nối nó với New York là tuyến đường nhộn nhịp nhất và giá trị nhất thế giới. Và nó không thuộc về Vanderbilt. Để hoàn thiện đế chế của ông ta, ông ta cần giành quyền kiểm soát Erie Line. Erie là một công ty thương mại công khai tương đối sớm. Vanderbilt có lợi thế là hàng triệu triệu đô-la. Túi tiền không đáy luôn là một lợi thế khi bạn cố giành quyền kiểm soát một công ty. Vanderbilt chỉ thị cho các đại diện của ông ta mua càng nhiều cổ phiếu càng tốt.
- Mua Erie!
- Mua Erie!
...yêu cầu kiểm soát công ty vào cuối tuần.
- Mua Erie giá 45!

Đó là một nước đi cổ điển của Vanderbilt mà ông ta là người tiên phong ngày nay được biết đến với cái tên "thu mua cưỡng bức".
- Erie, 50!

Nhưng nỗ lực của ông ta bị cản trở bởi một ý tưởng thậm chí còn tài tình hơn được xào nấu bởi 2 con người vô danh:  Jay Gould và Jim Fisk.

- JIM FISK: Được rồi.
- Sai lầm của ban giám đốc Erie đó là họ đã gửi bức điện về nơi mà họ muốn mở rộng mà không có biện pháp an ninh cho khu đất đó.

Gould và Fisk đang mắc kẹt ở giữa ban quản trị Erie.

Nhưng họ là những người đại diện cho một nước Mỹ mới mà Vanderbilt đang giúp sức tạo dựng. Một trong những người tay trắng lập cơ đồ với những tham vọng tàn nhẫn.

Và sau nhiều năm quan sát Đô đốc thống trị, họ háo hức xậy dựng đế chế của mình. Họ nhận ra kế hoạch của Vanderbilt mua lại các tuyến đường sắt, và nhận thấy cơ hội mà họ đang chờ đợi.

Cạnh tranh, tôi nghĩ vậy, đó là một hệ thống tốt và nó thật sự, là một công việc kinh doanh, đó là làm tốt công việc, và cạnh tranh với các đối thủ.

Gould và Fisk bắt đầu in những cổ phiếu mới, sử dụng máy in mà họ đặt ở tầng hầm của văn phòng Erie. Mỗi cổ phiếu mà họ in ra làm giảm đi tỉ lệ cổ phần của Vanderbilt trong công ty, và họ in hơn một trăm ngàn cổ phiếu. Có một vài điều khoản trong điều lệ  công ty Erie, cho phép ban giám đốc in thêm cổ phiếu mà không cần thông báo cho cổ đông.  Và như vậy, Vanderbilt mua càng nhiều cổ phiếu, ông ta càng phải mua nhiều hơn để chiếm đa số. Kế hoạch đó được biết tới với cái tên "nước chảy đá mòn". Ngày nay thì cực kỳ bất hợp pháp, nhưng ở thời điểm đó, nó chưa bao giờ được nghĩ tới. Đơn giản đó là thiên tài. Và phố Wall chưa bao giờ có điều tương tự.

Có duy nhất một nguyên tắc đó là không có nguyên tắc nào. Dù dùng cách gì để đẩy đối thủ ra khỏi cuộc chơi, họ cũng sẽ làm.

Không biết điều đó, Vanderbilt tiếp tục mua vào. Các cổ phiếu vừa được in xong được chuyển bằng tay tới cho Vanderbilt. Vanderbilt đã mua 7 triệu đô-la cổ phiếu được in bởi Gould và Fisk. Ngày nay, số tiền đó tương đương 1 tỷ đô-la.  Vanderbilt từng bị đánh giá thấp trước đây, nhưng khi bạn tới với danh vọng là một vị vua, bạn đừng nên hy vọng chiến thắng.

Cạnh tranh là một điều rất tích cực. Con người không biết điều đó tích cực đến mức nào. Và thỉnh thoảng, bạn thậm chí không nghe về nó, bởi vì những gì diễn ra sau lưng bạn không phải là một bức tranh đẹp.

Trên đỉnh cao quyền lực, Vanderbilt bị chơi xỏ bởi một cặp đôi vô danh. Jay Gould và Jim Fisk đã gạt của Đô đốc hàng triệu đô-la. Và họ muốn thế giới biết về điều đó.

Bây giờ, những điều Vanderbilt muốn làm không còn là điều bí mật nữa. Ông ta sở hữu nhiều đường sắt hơn bất kỳ ai. Nhưng Gould và tôi, đã giáng một đòn vào một ông già bé nhỏ. Bây giờ, có thể ông ta giàu có, đúng thế, có thể ông ta quyền lực, nhưng phải có ai đó đứng dậy  chống lại lão già đó.

Đây là một thất bại nhục nhã đối với Đô đốc, con người có tính chiến đấu mãnh liệt, người muốn chiến thắng tất cả mọi thứ, và tiền là điều đặc biệt quan trọng, và bây giờ ông ta bị đánh bại, và bị sỉ nhục công khai bởi Gould và Fisk.

Gould và Fisk có thể ở trên đỉnh của thế giơi, nhưng họ đã đánh thức con sư tử đang say ngủ. Vanderbilt thề không bao giờ bị đánh bại thêm 1 lần nữa.

Họ không nghĩ đến chuyện tiền nong.
Họ chỉ để tâm tới chiến thắng.

Bây giờ, tất nhiên, nếu bạn chiến thắng một vụ lớn,  tiền bạc sẽ chạy theo bạn, nhưng đó không phải chủ đích của bạn. Chủ đích của bạn là chiến thắng. Chiến thắng, chiến thắng, chiến thắng. Mọi lúc. Không phải thỉnh thoảng. Mà là mọi lúc.

Vanderbilt ngay lập tức bắt đầu tìm một lưỡi dao mới. Ông ta nhận ra rằng đường sắt đã bão hòa, và tương lai của nền công nghiệp không phải là xây dựng các tuyến đường săt mới, mà là vận chuyển loại hàng hóa mới.

Sáng kiến không phải lúc nào cũng là  phát minh lớn. Sáng kiến là những thứ kiên định.

Và nếu công ty bạn không đổi mới  làm việc hàng ngày để tìm ra những đổi mới, tức là bạn chưa sở hữu một công ty. Bạn sẽ chết ngay từ trong trứng nước.

Nếu Vanderbilt có thể lũng đoạn thị trường bởi nguồn hàng mới, thứ mà có thể tiếp tục làm đầy các chuyến tàu của ông ta, ông ta sẽ có thể kiểm soát ngành công nghiệp đường sắt. Và Đô đốc biết phải tìm nó ở đâu.

Dầu lửa là cuộc cách mạng trong cuộc sống ở Mỹ. Dầu thô từ lòng đất được tinh chế thành dầu hỏa, nguồn cung cấp anh sáng an toàn với giá rẻ, và việc tiếp cận với ánh sáng
đã hoàn toàn thay đổi cuộc sống ở Mỹ. Trước khi có dầu hỏa, người trung lưu ở Mỹ không thể tiếp cận với nguồn ánh sáng thích hợp. Khi mặt trời xuống núi, bóng tối bao trùm.  Dầu hỏa là một hiện tượng thay đổi thế giới mãi mãi.

Và Vanderbilt biết nó sẽ là cơ hội kiếm tiền tiếp theo của ông. Ý tưởng là xem xem những gì còn thiếu. Đó là điều mà một doanh nghiệp sáng tạo làm, ông ta phục vụ những thứ mà họ cần. Nhiều người không thể tìm được những việc mới để làm. Nhưng thỉnh thoảng bạn nhìn thấy những thứ mà người khác phải có.

Oh chúa ơi, tôi  phải cho họ những thứ đó. Và sau đó bạn thực hiện việc đó. Bởi vì họ cần chúng. Vanderbilt nhìn thấy nhu cầu dầu hỏa tăng vọt trên cả nước. Và ông ta nhận thấy cần phải cung cấp cho những người tinh chế giàu hỏa một cách mới để vận chuyển dầu. Nếu Vanderbilt có thể lũng đoạn thị trường trong việc vận chuyển dầu hỏa, ông ta sẽ tự đưa mình trở lại ngôi đầu trong ngành công nghiệp đường sắt.

Việc ông ta cần làm là gặp người cung cấp.

- Chúng ta sẽ mở rộng bở phía Bắc tới Cleveland.
- Tại sao lại là  Cleveland?
- Cleveland là một thành phố nhỏ chỉ chưa đến 50 ngàn dân, nhưng nó nằm trên một biển dầu. Phía đông Ohio là Trung Đông ngày nay, và các vùng xung quanh Cleveland là một trong những cánh đồng dầu lửa lớn nhất thế giới.
Vanderbilt biết được có một nhà máy lọc dầu gần tuyến đường sắt ở Cleveland.

Một điểm hoàn hảo trong kế hoạch bậc thấy của ông ta. Ông ta tiếp cận người chủ, một thanh niên làm dầu mỏ đang gặp khó khăn mà Vanderbilt hy vọng có thể lôi lên từ bóng tôi.  Người thanh niên đó là  John D. Rockefeller.

(Tóm lược từ phụ đề phim "The man who built America" - dịch bởi Wayne - Viettorrent)