Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2007

Mẹ là của ai?


Con gái mẹ.

Tôi là một cô nhóc mười sáu tuổi. Mẹ thường hay đùa, con gái mẹ còn lâu mới lớn được, tính tình vẫn còn bồng bột, trẻ con lắm. Đó là bởi lúc nào cũng có người ở bên để mình dựa dẫm.

Tôi được mẹ chiều chuộng hết sức, con một mà. Lúc nào tôi cũng thấy mình yêu mẹ không đủ, quá ít so với mẹ yêu tôi. Nhưng từ bé đến giờ, tôi luôn muốn “độc chiếm” mẹ, giữ lấy cho riêng mình. Đó từng là lý do tôi ghét nó, ghét vô cùng.

Nó, thực ra là con trai của cậu tôi, hơn tôi năm tuổi, gọi mẹ bằng mẹ. Bởi từ năm lên ba nó đã bị bỏ rơi. Bố mẹ ly dị, mẹ nó sang Nga làm ăn còn bố đi lấy vợ mới. Nó được người ta đưa đến ở với ông ngoại – cạnh nhà tôi. Hồi ấy, tôi còn chưa ra đời, nên mẹ yêu nó nhất. Tôi nghe mẹ kể lại rất nhiều về nó. Về những lần bị bố đánh đòn, không dám khóc cho đến khi được chạy vào lòng mẹ. Mẹ xoa dầu, tìm kiếm khắp cả nhà thật nhiều chăn đệm để lót nó ngồi đỡ đau. Có dịp tết, rộn ràng hoa lá, mẹ dành nửa tháng lương mua cho nó áo rét mới. Nó mặc áo, mắt đỏ hoe… “Ở Nga chắc lạnh lắm mẹ nhỉ”… Bố nó về, lấy đi số tiền mừng tuổi ít ỏi mà nó cóp nhặt được. Mẹ lại sang dỗ, nhìn nó mà lòng xót xa như kim châm, dao cắt. Giọng kể của mẹ về nó luôn luôn da diết, tựa như những cảm xúc đã chìm trong lòng biển được sóng vỗ lên bờ, dạt dào, sâu lắng.

Rồi mẹ có thêm tôi, tức là tình yêu của mẹ phải chia hai rồi. Nhưng tất nhiên, mẹ luôn nghĩ đến tôi trước. Mẹ hát ru tôi trước khi xoa đầu cho nó ngủ, cho tôi ăn trước khi đón nó tan học. Máu mủ ruột rà vẫn hơn chứ. Năm tôi bốn tuổi, gia đình chuyển nhà, tôi chỉ biết đó là vì một lý do rất chính đáng chứ không nhớ cụ thể. Buổi chiều hôm chuyển nhà, nhớ nó quá nên mẹ lại quay về. Từ đấy, mẹ tách khỏi nó. Cho đến hè năm học lớp một của tôi, mẹ đón nó về chơi cả tháng. Tôi vui mừng tíu tít vì có một người bạn, tha hồ chơi đùa. Nhưng không, nó chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi, cả ngày chẳng trò chuyện với nhau chứ nói gì đến chơi đùa. Dần dần, tôi ghét nó.

Một lần, mẹ đi vắng, dặn nó ở nhà trông tôi. Nó thấy tôi cứ nhõng nhẽo, mè nheo nên bỏ ra ngoài. Thừa dịp này, tôi mách mẹ. Tưởng mẹ sẽ mắng nó thậm tệ. Ai dè mẹ vội vã chạy ra đầu ngõ tìm nó. Tôi lại càng ghen tức. Lần khác, tôi nằng nặc đòi ăn kem. Mẹ bảo nó đi mua rồi hai chị em cùng ăn. Nó ngang bướng, nhất định không chịu. Thế là mẹ phải tự đi mua. Đợi mẹ đi khuất, nó quát vào mặt tôi: “Sao chị hư thế! Lúc nào cũng đòi hỏi, mẹ làm gì có tiền!”. Tôi im bặt. Trong bụng thấy bực mình, nó cứ làm ra vẻ hiểu mẹ hơn tôi. Nhưng ngẫm lại, hóa ra nó nói chẳng hề sai.

Cuối cùng, nó cũng rời nhà tôi. Tuy hơi hẫng hụt, vắng vẻ nhưng tôi vẫn thấy thoải mái. Không còn ai tranh mẹ với mình nữa rồi. Nó đi khỏi, mẹ vẫn không yên, liên tục gọi điện hỏi xem nó đã về đến nơi chưa. Thật không thể hiểu nổi. Tối hôm ấy, tôi dỗi mẹ: “Mẹ yêu nó hơn con, có nó, mẹ toàn cho con ra rìa thôi!”. Mẹ không nói gì, chỉ cười nhẹ. Mẹ phải hiểu là tôi ghét nó như thế nào chứ!

Con trai mẹ.

Có thể, nhiều người thấy tôi là một thằng bé đáng thương. Tôi không có mẹ. Còn bố, đôi khi tôi nghĩ, không có còn hơn. Ông trời quả vẫn còn tốt bụng, giúp tôi mỉm cười được với chính mình, bởi bên tôi lúc nào cũng có một người mẹ, vĩ đại hơn cả Trái đất này.

Mẹ - đáng ra tôi phải gọi bằng bác, vì là chị của bố tôi. Nhưng nếu không gọi là mẹ thì không ai xứng đáng với cái tiếng cao quí ấy hơn thế. Mẹ là người duy nhất bảo vệ tôi, xoa dầu cho tôi mỗi khi bị đánh, mua quần áo cho tôi nhân dịp năm mới. Nếu không có mẹ, chắc cả tuổi thơ lẫn tâm hồn tôi đã bị nhấn chìm vào bóng tối.

Tôi luôn biết ngày đó sẽ đến. Cái ngày mọi thứ mẹ dành cho tôi bị sẻ đôi. Mẹ có một người con ruột thịt. Ban đầu thì chán nản, lo mẹ bỏ quên tôi, nhưng về sau tôi thấy chẳng có gì đáng lo cả vì mẹ vẫn yêu tôi, vẫn chăm sóc cho tôi bằng hết khả năng có thể.

Bốn năm sau đó, một sự kiện đã xảy ra. Khi mọi người đều đi vắng, chỉ còn mình chị họ ở nhà, một tên trộm đã lẻn vào. Rất may hắn chỉ lấy đồ đạc và chút tiền, còn chị thì không sao. Bác trai kiên quyết chuyển nhà để giữ an toàn cho chị. Thế mà tôi hoàn toàn không biết tin ấy. Mẹ đã giấu tôi và lẳng lặng ra đi. Chắc tại sợ tôi buồn. Tôi vẫn còn nhớ như in buổi chiều ấy, tôi chạy mải miết dọc con đê, tìm mẹ. Tôi sợ mất mẹ một lần nữa. Sợ lắm. Rồi không biết từ lúc nào, mẹ chạy lại ôm tôi. Tôi khóc nức: “Mẹ ơi, con tưởng mẹ đi đâu mất rồi”. Câu nói ngô nghê của tôi làm mẹ giấu không nổi nước mắt. Đến giờ, tôi thường tự hỏi, tại sao mẹ luôn đến đúng lúc tôi cần nhất. Buổi chiều hôm ấy, tại sao mẹ lại biết mà tìm ra tôi?

Lớn lên, hình như tôi có mối mâu thuẫn lớn với chị họ. Tôi luôn lảng tránh, lạnh lùng vì tôi phải chia sẻ mẹ với chị ấy. Bẩm sinh chị đã có tất cả. Thế mà chị còn tỏ vẻ ghen tức, ghen với một đứa không có gì ngoài mẹ như tôi?

Con gái mẹ.

Gần đây, tôi mới hiểu ra, vì sao mẹ luôn biết khi nào nó cần mẹ nhất, vì sao luôn lo lắng cho nó. Mẹ lo cho nó, vì hồi đó nó còn bé, mà chẳng ai bảo vệ. Mẹ lo khi nghĩ đến quãng đường buổi tối nó đi học về đầy bất trắc. Mẹ lo chẳng ai hát ru nó như mẹ, chẳng ai dạy nó những bài học cuộc sống, cũng không ai chăm lúc ốm đau. Bây giờ, nó với tôi đều đã lớn, tất nhiên, tôi thì vẫn bé hơn nó, vẫn làm nũng mẹ. Nhưng nó với tôi đã hòa hợp hơn. Tất cả nhờ mẹ. Mẹ của hai đứa.

Nó lớn rồi nhưng mẹ cũng có hết lo đâu. Mẹ bảo ở tuổi này, con người ta rất dễ sa ngã. Ông nó cũng mới mất. Không lo sao được, xung quanh nó vẫn chẳng có ai. Thỉnh thoảng, mẹ đi làm về, hay ghé qua trường, cho nó đồng quà tấm bánh, lần nào cũng dặn dò nó cẩn thận. Mẹ muốn theo sát nó từng bước dù không ở cạnh. Mẹ lo xa quá. Đêm mùng hai Tết, mẹ thấy nó đập cửa. Mở ra, nó vội chạy vào, làm dấu cho mẹ im lặng. Hóa ra, nó cùng đứa bạn đi đốt pháo, bị các bác bảo vệ đuổi theo. Nó luôn miệng bảo mẹ: “Không sao đâu, mẹ đừng lo!”. Làm sao thế được, nói thế, mẹ càng lo. Đồ ngốc ạ! Tôi cũng không ngờ đó là dịp Tết cuối cùng trước khi nó rời đi. Mẹ đẻ nó trở về, ngỏ ý đón nó sang bên ấy học đại học. Mẹ là người hăng hái nhất thúc giục chuyện này. Thấy vậy, tôi cũng lấy làm lạ khi mẹ chỉ cách nó vài con phố đã thấy nhớ nó, nay đến nửa vòng trái đất. Mà chẳng biết liệu nó có về không. Mẹ vẫn yêu nó như xưa cơ mà?

Nó bay vào đêm khuya, làm thế để mọi người khỏi ra tiễn. Cũng như mẹ khi xưa, nó lẳng lặng rời khỏi nơi này. Nó để lại cho mẹ một bức thư: “…Mẹ hãy yên tâm về con, mẹ nhé…”. Hóa ra, mẹ không buồn khi nó đi, mà lại vui cho nó. Còn tôi, tôi mong nó sớm trở lại, trưởng thành và thật rạng rỡ. Bất ngờ nhất là tôi cũng có thư của nó. Tôi đọc thư và mỉm cười. Sao tôi lại không mở lòng mình sớm hơn nhỉ? “…Chị à, em biết rồi. Khi có thêm một người con, tình yêu của người mẹ không bị sẻ đôi hay giảm bớt, nó lại còn nhân đôi, lớn ra, vì lòng mẹ mở rộng để đón cả hai đứa mà…”.

Nguyễn Thu Thủy

(Trích từ cuốn sách Quà tặng Mẹ - Sẽ ra mắt vào dịp Lễ Vu Lan 2007)

P/S: Là con một trong một gia đình bố mẹ đều là công nhân, Nguyễn Thu Thuỷ, con bé Cún hay ốm ngặt ốm nghẽo ngày nào giờ đã là học sinh lớp 11 chuyên Toán-Tin trường Hà nội- Amsterdam. Thuỷ luôn cố gắng học tập và giúp đỡ mẹ. Em đoạt giải 3 Toán thành phố năm lớp 5 và lớp 9, và liên tục dẫn đầu lớp cũng như đoạt danh hiệu học sinh giỏi 10 năm liền."Thuỷ rất tự lập và tự giác trong học tập," Mẹ Thủy nói . "Thuỷ là đứa con rất tình cảm, rất thương bố mẹ. Ước mơ của cô bé là dành được một xuất học bổng du học nước ngoài. "Con rất muốn được du học, rồi lại về với mẹ mà," đã có lần Thuỷ nói với mẹ như vậy. "Con sẽ cố gắng học tập và làm việc để nuôi bố mẹ."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét