Nhân thấy chuyện một entry mà thấy làm ông bác lo buồn biện bạch nhiều quá, cũng thấy nên nói dăm lời. Về cái Blog ấy mà, tôi thì nghĩ nó khác với các trang Web do một người/một nhóm người lập ra chủ trương tạo một diễn đàn có tôn chỉ mục đích cao siêu về chính trị, xã hội hay trao đổi học thuật. Đã gọi là một dạng nhật ký cá nhân thôi thì chính là viết để thỏa mãn mình. Ngày xưa chưa có mạng miếc gì, viết nhật ký vào cuốn sổ tay cho riêng mình, sống để cạnh, chết chôn/thiêu theo. Cùng lắm cuối đời cho vợ đọc để biết chồng mẹ mày là thằng thế nào; cho con đọc để biết bố chúng mày là ông ra sao. Ngày nay có thể tùy nghi quyết định ai là người được vào đọc/viết bình luận: private, friends of friends, friends, public. Đã chọn public rồi thì ráng chịu hệ lụy việc ai cũng có thể vào đọc và bình luận. Đời thì chín người mười ý, chiều sao cho khắp được. Mà người làm vừa lòng tất thảy thì cũng là người chẳng ra gì.
Vậy Blog của bác là “nhà” bác. Bác có thể đóng cửa trò chuyện một mình, có thể cho một số bạn thân chìa khóa riêng, có thể mở cửa suốt đêm ngày cho ai vào chơi cũng được. Ở đây, người ta nói chuyện hoặc nghe người khác nói chuyện. Ở cái nhà ấy chủ khách nói chuyện tay đôi, tay ba, tay tư…Tùy! Khách nói chuyện với nhau, hợp nhau rủ nhau đi sang nhà nhau chơi, quên luôn nhà bác. Ở nhà bác, trò chuyện với nhau thấy khoái thì off, kết bạn thật, đi nhậu chơi.
Tôi hay la cà, thấy nhà ai mở cửa, có tiếng ồn ào thì ngó vào nghe chơi, thỉnh thoảng thôi, ngứa miệng nói một câu vô thưởng vô phạt chẳng chết ai. Lang thang gần giáp vòng mới thấy nếu viết nên xác định rõ mục tiêu: viết để tự giải tỏa mình hay tìm kiếm sự chia sẻ ngoài xã hội, mong kết giao thêm bạn bè hoặc tất cả các mục tiêu trên (nghe giống Game show). Thấy bác có vẻ quảng giao, chắc tham lam quan hệ bạn bè. Vậy là vất vả đấy. Vì bác phải làm chủ được ngôi nhà đông khách. Kể chuyện cho người ta nghe, khởi xướng đề tài câu chuyện, đối đáp với nhiều người, đào sâu chuyện riêng, hư cấu tí tỉnh… Rất mất thời gian. (Bọ Lập xưa kia viết ào ào một hồi rồi tá hỏa vì mất nhiều thời gian quá, đành khất một entry/tuần, nay thấy đi mượn cũng nhiều nhiều). Ai cũng vậy thôi, sa vào cái chuyện viết lách là nó phiền ở mấy cái: phải có vốn sống, trải nghiệm, phông nền văn hóa, có sức đọc, sức nghĩ và sức viết. Có sức rồi lại phải có tài viết sao cho hay, cho duyên, có thủ thuật làm nhựa dính chân người đọc (nếu đó là mục đích). Cái tài này do năng khiếu và tập luyện nhiều viết mới lên chân (quên, tay). Kiến thức rất quan trọng nhưng Blog không phải là cái kênh để khoe khoang và phổ biến kiến thức. Kiến thức là phương tiện thôi. Người đọc muốn hơn là tìm thấy một góc nhìn mới, một cách nghĩ, cách cảm mới làm họ suy nghĩ và xúc cảm. Bác mong mình được nhẹ nhàng hơn, vui hơn thì dễ chứ mong lấy được tiếng khóc câu cười của người đời thì e rằng khó (trừ khi bác gặp người động tí là khóc, là cười!).
Vậy nên mới thấy có nhiều blog đầu tiên vui như hội, sau nhạt dần. Có cái hóa nhảm nhí và sống lay lắt, có cái chết hẳn vì chủ nhà mệt mỏi, cạn kiệt, chán chường. Tủ sách trong nhà sẽ đỡ bụi bám, Google ta lướt nhanh như gió, ta năng lượm lặt câu hay, ý lạ trong blog bạn bè, ngoài quán nhậu vỉa hè, ta đào bới bản thân đến xác xơ ra…rồi cũng đến hồi kết, khi ta thấy ta cũng chán chết!
Xác định vậy rồi thì sợ quái gì, cứ vui. Mệt mỏi, ta đóng cửa quán, đi làm việc, đi chơi. Mình có lấy sự viết lách để mưu sinh đâu mà lo. Nó là thú vui thôi, không phải nghề thì cũng chẳng sợ có lúc duyên nghiệp bẽ bàng.
Tôi lang thang trên mạng, thấy có cái cô kia viết blog hay phết. Văn thơ rì rào róc rách đào nguyên mỗi ngày, tao nhân mặc khách túm năm tụm ba hít hà khen tụng lẫn nhau, sướng nấc lên. Đến một ngày, có một thằng mả mẹ nào đó làm một cái blog giả y chang, nói lung tung xà bần. Chủ nhà (thật) tức quá trách móc mắng mỏ. Bạn bè xúm lại bênh vực, xỉ vả thằng khốn nạn kia. Có chú rắp tâm rủ thằng “ngụy” này offline nhậu để giáo dục vì cho rằng thằng này có ẩn ức gì nên thái nhân cách. Có chú hung hơn, gạ offline đánh nhau cho thỏa chí Lục Vân Tiên. Cha chả! Rồi cũng êm êm. Cô chủ này ngộ ghê, kể cả nhiều lúc không có Entry nào nhưng vẫn đều đặn mỗi ngày thổi ra một cái blast bong bóng là câu thơ, câu văn rất hay ho và bí hiểm (Lúc là của mình lúc của người khác để nguyên hoặc modified cho nó nhộn). Toàn những lời có cánh cả! Thế là nhân dân ta lao vào comment búa lua xua. Làm tao đàn nguyên súy thích ơi là thích! Thơ con cóc thi triển vang lừng hẻm núi. Riết rồi cũng thấy nhàm, nhạt dần đi. Nàng ấy nói hồi đầu mỗi ngày nướng 6 giờ vào cái blog yêu quý như ma túy này, sau bận quá hạ quyết tâm mỗi ngày không quá 60 phút. Thế là đúng chứ cứ vậy hoài không làm ăn gì cả có mà bốc cám (chưa chồng mà). Entries nàng viết có cái hay, có cái cảm giác như vừa viết vừa ngáp ngái ngủ. Đấy, bác bảo cứ thế thì biết “nàm xao bi giờ”?
Tôi xui bác thế này: không cần tuyên ngôn to tát gì, bác cứ điềm tĩnh mà viết, viết chậm rãi. Hứng mới viết, không hứng thì thôi, đừng viết như trả nợ lại tạo áp lực cho mình. Nghe khen thì ai chả thích nhưng đừng thích quá, đê mê ngủ gật. Si-rô, nước mía xã hội tuy ngọt nhưng uống nhiều dễ đau bụng. Mà đừng tham rộng, nên viết sâu cái sở trường, cái tâm đắc nó mới thỏa chí mình và lôi cuốn được người ta. Đừng giải thích ý tôi thế này, tình tôi thế kia. Tình hay ý nó bốc hơi, tỏa hương lên từ bài viết, câu văn. Đừng có loạng quang sang cái xứ “sở đoản” mà đâm hỏng việc, hỏng hình ảnh của mình. Chữ nghĩa nó có mắt, lại giết được người. Chết dưới tay (hoặc dưới chân, tùy) các nàng thì chả sao cái đời trai, chứ chết dưới chữ thì băn khoăn oan gia lắm, bác ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét