Thứ Tư, 7 tháng 11, 2007

Chuyện vớ vẩn


Ảnh: http://www.pointerhill.com

Ờ, tình hình là hôm nay có anh Osin nhắc đến Vàng Anh, thế là tớ nhớ ngay đến cái bài "Mèo con đi học". Kể cũng lạ, đáng nhẽ ra phải nhớ đến "Vàng Anh" trong show "Nhật ký Vàng Anh" chứ nhỉ ? Cũng lạ nữa là tớ lại chỉ nhớ đến "Mèo con đi học" chứ chả nhớ đến bài thơ hay truyện ngắn nào khác của Vàng Anh. Mặc dù tớ cũng khá thích các truyện ngắn và mấy câu chuyện như "Nhân trường hợp chị Thỏ bông" của chị Vàng Anh (ký tên Thảo Hảo).

Có lẽ tại cái anh Osin nghiêm túc quá nên tớ chả nghĩ được là ông ấy đã viết bài "Vàng Anh và Nghi can" rồi mà lại tiếp tục quan tâm đến Nhật ký Vàng Anh trong cái khúc cuối của câu chuyện và viết tiếp 01 bài nữa.

Tớ nghĩ đến bài thơ "Mèo con đi học" của chị Vàng Anh, nên tớ đi tìm trên Google cái bài thơ đó. Nó đây:

Hôm nay trời nắng chang chang
Mèo con đi học chẳng mang thứ gì
Chỉ mang một mẩu bút chì
Và mang một cái bánh mì con con.

Tình hình là có thay đổi một chút, tớ sẽ viết về cả 2 chị Vàng Anh - tất nhiên là 2 góc độ khác nhau.

Chuyện cô bé Vàng Anh trong Nhật ký Vàng Anh "sản xuất" phim sex mà báo chí nhân cơ hội làm rùm beng để bán báo tớ thấy thế này: Chuyện cũng không phải là nhỏ, nhưng cũng không phải là quá lớn để báo chí làm ẫm ĩ lên đến thế. Ấy nhưng thương thay cho cô bé là vì các báo nhà ta đang thiếu đề tài để giật gân và câu khách nên vớ được cái "cọc" Vàng Anh nên mừng húm ! Tưởng thế là xong ai ngờ mấy chú Công an Hà Nội lại nhảy vào "cứu chúa" nên báo chí lại có cớ để câu khách và bán báo. Các bạn không tin à ? Cứ đọc cái bài "Tận cùng sự thật của vụ án “Vàng Anh?" trên báo Người Lao Động số ra ngày 03/11/2007 đi, đọc cả cái bài đấy xong, tớ đoan chắc rằng bạn sẽ chẳng thể thấy "tận cùng sự thật" đâu....hê hê. Chuyện tìm người tán phát video clip đó là chuyện cực kỳ đơn giản nhưng CAHN đang làm một quy trình ngược. Thế này nhé: Rõ ràng là có chuyện sản xuất rồi mới có chuyện tán phát. Thế nhưng CAHN lại đang đi tìm người tán phát mà chẳng buồn hỏi thẳng 2 cái đứa sản xuất là: Chúng mày sản xuất xong thì để ở đâu, chúng mày đưa cho những ai ? Vậy là xong. Nhưng mà vướng. Nên lại đi vòng. Tìm ra 4 đứa tán phát lung tung (chả biết là nhánh thứ bao nhiêu) rồi mới truy đến đứa tán phát đầu tiên (mà cũng chả biết chắc đã phải là đầu tiên hay chưa nữa??)....hê hê. Đấy, chuyện cô bé Vàng Anh chỉ có thế thôi. À không, cũng còn có 1 góc nữa: Nên lên án hay thương hại và tha thứ cho một cô bé sinh năm 1988 có quan hệ tình dục trước hôn nhân ??? Các bạn thử tự đặt cô bé đấy là con hay cháu nhà mình rồi suy rộng ra là được....

Giờ sang chuyện chị Phan Thị Vàng Anh: Tớ phải ghi rõ là Phan Thị Vàng Anh bởi bây giờ tên chị rất dễ bị nhầm lẫn với cô bé Vàng Anh kia. Bạn không tin ư ? Thử Google "Vàng Anh" mà xem, 99,9% bạn sẽ tìm thấy khoảng
1.260.000 kết quả mà trong đó ít nhất 10 trang đầu sẽ toàn là thông tin về cô bé Vàng Anh....hê hê. Chị Phan Thị Vàng Anh nổi tiếng từ rất lâu, ngay từ nhỏ đi học tớ đã được nghe bài thơ "Mèo con đi học" rồi. Thế nhưng rồi chả hiểu sao chị ấy cứ vướng mãi ở cái bài thơ đấy mà chả bứt ra được. Ngay cả cái tập thơ "Gửi VB" mới đây ra mắt bạn đọc nhưng rồi cũng chìm nghỉm. Có lẽ tại thời đại này người ta không thích thơ nữa chăng ? Tớ cũng rất thích truyện ngắn của Vàng Anh nhưng đến vài năm gần đây thì tớ chả được đọc truyện ngắn nào của Vàng Anh cả. May mắn thay vẫn còn có Thảo Hảo, tớ nhớ đến chị Vàng Anh là nhờ cái tên Thảo Hảo với câu chuyện đầu tiên trên báo TT&VH mang tên "Gửi Đoàn của tôi", rồi mới đến "Nhân trường hợp chị Thỏ Bông".... Tớ phải công nhận là giọng điệu của chị rất đanh đá. Nhưng chị viết có cái tâm của người cầm bút.

Thôi nhỉ ! Dạo này ăn bả gì mà buôn nhiều thế không biết!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét