Thứ Bảy, 31 tháng 7, 2021

Ngày cách ly thứ 7- 8 và thứ 9

Đến tối hôm cách ly ngày thứ 6 mình đã sốt ruột vì mãi không thấy được chọc họng ngoáy mũi để xét nghiệm. Mà không có xét nghiệm âm tính đủ 3 lần thì biết ngày nào được ra. Lần tìm số đt của Bác sỹ khu cách ly để gọi. 

Vâng, bác sỹ Hùng đấy phải không ạ? Em là Tuấn Việt, F1 trong khu cách ly KTX Đại học Nông nghiệp 1 (mình biết là đã nâng chuẩn đào tạo lên thành Học viện rồi, nhưng quen mồm nên kệ thôi), em vào cách ly được mấy hôm rồi mà chưa thấy xét nghiệm lần 2 bác sỹ ạ. Bác sỹ cho em hỏi quy trình xét nghiệm trong khu cách ly như nào vậy? 

- Anh vào khu cách ly được mấy ngày rồi? Từ hôm thứ mấy? 

- Dạ được 6 ngày. Từ hôm thứ 2, à không thứ 3 tuần trước bác sỹ ạ.

- Thế thì ngày mai lấy mẫu nhé! Ở trong khu cách ly lấy mẫu xét nghiệm đối với F1 hai lần, ngày thứ 7 và ngày thứ 13. Sau 14 ngày cách ly nếu 3 lần xét nghiệm âm tính thì anh được về. 

- Vâng, cám ơn bác sỹ.

- Tôi nghe phản ánh trong khu cách ly gần đây xuất hiện nhiều kiến ba khoang, anh lưu ý đóng cửa phòng và giũ chăn, chiếu sạch sẽ khi nằm nhé.

- Dạ vâng. Cám ơn bác sỹ. 

Vậy là yên tâm đi ngủ, chờ sáng mai xét nghiệm. 

Sáng ngủ dậy, vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng xong thì túc tắc sửa lại cái bài viết trên blog về nhà cũ tìm được tối hôm qua để sửa lại đăng FB hầu chuyện bạn đọc. Xong xuôi đâu đó cũng tầm 10h, vẫn chưa thấy ai đến xét nghiệm. Đã mở đt ra chuẩn bị nhắn tin gửi bác sỹ hỏi thời gian cụ thể sẽ xét nghiệm trong ngày thì chợt thấy bóng bảo hộ y tế màu trắng ngoài cửa gõ cạch cạch. Anh chuẩn bị ra ngoài cửa làm xét nghiệm nhé. Vâng, chờ mãi rồi cũng tới-giọng rất tự tin.

Thủ tục xét nghiệm khá nhanh, lần này chỉ ngoáy mũi không thấy chọc họng. Kinh nghiệm được truyền lại là cứ ngửa hết cổ ra thì ngoáy mũi sẽ đỡ đau và khó chịu. Nhưng dù có đỡ như nào thì lần nào ngoáy mũi, chọc họng mình đều hắt hơi và ho, nước mắt nước mũi cứ giàn dụa theo phản xạ cơ thể. 

Được một lát thì bữa trưa mang đến, xơi xong bữa trưa thì an tâm ngủ. Chiều ngủ dậy giao lưu và tham quan với thế giới bên ngoài. Trong đầu nghĩ thầm, xét nghiệm mà dương tính kiểu gì cũng bị bảo hộ áo xanh, áo trắng lên gõ cửa xếp đồ chuyển trại. Chiều và tối loay hoay với suy nghĩ về truyền thông chống dịch thì nhận tin nhắn Zalo của cô giáo chủ nhiệm nhắc nhở đến hạn nộp Luận văn. Báo cáo cô rất đầy đủ rằng em đang cách ly F1, tình hình chống dịch toàn quốc đều đang rất hăng say, gần như tỉnh nào cũng đang áp dụng thực hiện tinh thần và nguyên tắc của chỉ thị 16 (bản Hoa ngữ dịch là “Phong thành” hay xúng xính tiếng Anh hơn thì là “Lockdown”). Vậy nên mong cô thông cảm và báo cáo giúp BGĐ Học viện cho xin lùi thời gian nộp luận văn và bảo vệ cho phù hợp với tình hình thực tiễn. Và nếu được thì thí điểm triển khai bảo vệ luận văn của khoá này qua phần mềm Zoom luôn, ứng dụng CNTT và chuyển đổi số vào giảng đường Học viện luôn. Cô giáo gật gù ghi nhận bảo sẽ báo cáo lên trên. 

Sáng nay ngủ dậy xơi xôi ruốc, tráng miệng nốt hộp Cherry gửi tiếp tế hôm kia. Định mở gói chả Quốc Hương (cũng hàng “ông ngoại” tiếp tế) ra ăn nốt nhưng ngửi thấy mùi chua chua, biết hỏng rồi, bèn thôi (nói thế để khẳng định mũi vẫn thính nha). Mải mê giao lưu và quan hệ với thế giới bên ngoài đến hơn 10h thì thấy bóng áo trắng bảo hộ y tế gõ cửa. Lòng xôn xao suy nghĩ rất mông lung. 

- Anh chuẩn bị xét nghiệm độc lập nhé! Hôm qua xét nghiệm gộp, hôm nay làm xét nghiệm độc lập. 

Bỏ mịa rồi! Vậy là trong cái mẫu xét nghiệm gộp kia cho kết quả dương tính rồi. Giờ đi tách ra từng mẫu để xét nghiệm riêng xem F1 nào chính thức được lên hạng F0 đây. Lần này không có ghế ngoài hành lang nữa mà vào thẳng giường trong phòng (đúng cái giường ngoài cửa chỗ em gái F1 hôm nọ đòi cách ly chung trải chiếu mắc màn nằm luôn rồi ấy). Chiếu chưa cuộn, màn vẫn chưa gấp, gạt cái gối sang 1 bên để ngồi chính giữa giường, ngửa cổ lên, mắt nhìn trần nhà, thả lỏng hết người (nhưng lúc cây bông chọc sâu vẫn theo phản xạ mà co người lại). Lấy mẫu kỹ hơn, chọc đủ 2 bên lỗ mũi, ngoáy họng sâu, bắt kêu A A A để cây ngoáy vào sâu hơn.

Rồi cũng xong phần lấy mẫu. Giờ thì co giò ngồi chờ kết quả xét nghiệm. Hồi hộp phết! Thực ra thì mình không lo cho mình. Nhưng nghĩ đến việc mình nâng hạng F0 thì 4 mẹ con ở nhà đương nhiên nâng hạng F1, lại auto vào cách ly tập trung. Oải phết. Nhưng xác định là nếu đến phải chịu. Thế cho nhẹ nhàng, đằng nào cũng thoát được đâu nếu “lộc rơi vào đầu”. Nhắn tin cho bạn và đứa em biết tin, nó cười ha ha bảo để em loan tin này. He he, anh thì chả ngại, đang lo ở nhà lên F1 thôi. 

Gọi dt về nhà báo cáo chỉ huy tình hình chiến trường. Dặn trước đây là báo động giả, tập huấn, chuẩn bị nhưng không loại trừ khả năng nâng cấp lên thành chiến sự. Chuẩn bị sẵn 1 số quần áo, đồ dùng cá nhân cho bọn trẻ con đề phòng khi phải di chuyển đến trại cách ly tập trung mà vội vàng quá lại thiếu nọ, sót kia. Nghe tinh thần chỉ huy khá vững, vậy cũng không lo lắm. 

Thằng em gọi lại hỏi: thế mã xét nghiệm anh số mấy? Biết đâu, chọc họng ngoáy mũi xong thì người ta cho vào ống mang đi có đọc cho mã đâu mà biết. (Các cụ có đọc đến đây thì lưu ý rút kinh nghiệm lần sau nhớ hỏi để báo số về nhà làm con lô, con đề hay mạnh dạn hơn là Vietlott nhé, biết đâu đổi đời. Lần trước báo số đi cho anh em trong Quân khu Mỹ Đình xong người nọ nhìn người kia như sành sỏi, từng trải lắm - hoá ra chả ông nào biết số đt nhà cầm cái để nhắn tin báo số cả, hôm ấy về cả đề lẫn lô. Con cá mất bao giờ cũng là con cá to.) Thôi để em nhờ kiểm tra lô xét nghiệm bên khu cách ly ấy, chắc tầm 14-15h chiều xét nghiệm, 18-19h có kết quả. OK, thì cũng chỉ biết chờ thôi chứ biết làm thế nào hơn được. 

Định đi ngủ trưa, mà thời tiết oi bức quá, khó ngủ. Bèn ngồi dậy xem nốt tập cuối Season 3 bộ TV Series WestWorld của HBO (phần 1 và 2 khá hay, phần 3 dễ đoán hơn nhưng bù lại thì tính giải trí cao). Đến 15h30 chiều, quyết tâm chợp mắt để đảm bảo ngủ đủ giấc theo các  khuyến cáo khoa học đăng trên báo chí gần đây. Ngủ dậy đã sẩm tối, lười không muốn dậy, nhận được tin nhắn thằng em kiểu rất khủng bố: “Có 8 ca tại KTX Đại học Nông nghiệp 1 do CDC HN test từ F1 thành F0”. Một lúc sau nó mới nhắn tiếp “Mẫu ngày hôm qua. Đêm nay chạy tiếp, hy vọng sáng mai không có tên anh”. Em với chả út, toàn khủng bố với đe doạ các anh. 

Chiều tối nhận được tin nhắn trong nhóm cơ quan, một cán bộ đơn vị tổ chức đám cưới online. Hôn lễ sẽ được tổ chức trên Zoom, quan khách sẽ được cô dâu chú rể nhắn tin cấp ID và Password để tham dự. Tuy nhiên do điều thực tế, việc tổ chức đám cưới trong thời gian giãn cách, cả HN thực hiện theo tinh thần và nguyên tắc của CT16, đa số đều ở nhà và lướt mạng nên qua kiểm tra, thử nghiệm nhận thấy mạng hơi lag. Nhưng với quyết tâm cao độ, không ngại khó không ngại khổ, đôi vợ chồng trẻ vẫn quyết định cử hành hôn lễ trên Zoom. Thôi dù sao cũng chúc mừng đôi vợ chồng trẻ, đăng ký kết hôn lâu rồi, cũng ở với nhau rồi, cưới cũng chỉ là hình thức thôi. 

Đêm trằn trọc không ngủ, cứ lo kết quả xét nghiệm dương tính thì 4 mẹ con ở nhà đương nhiên thăng hạng F1 rồi sẽ phải đi cách ly tập trung 14 ngày. Biết là nghĩ cũng không thay đổi được kết quả xét nghiệm nên thôi, xem film “Black Widow” hoà mình vào thế giới Marvel. Được nửa film thì ngủ. 

Sáng dậy khá sớm, xem nốt film cho thời gian qua nhanh. Đang ăn sáng thì thấy bóng bảo hộ y tế màu xanh gõ cạch cạch. Bình tĩnh ra cửa thì nghe bảo hộ y tế hỏi: Chú có rác không? À có chứ, đổ giúp chú nhé! Ăn nốt cái bánh bao, uống cho xong hộp sữa rồi nhắn tin hỏi thằng em: Kết quả đâu? 

Mất một lúc mới thấy nó nhắn lại: Âm tính rồi. 

Vẫn chưa tin, hỏi lại nó: Tiên sư, chắc chắn chưa? 

Nó bảo: Chưa có kết quả. Hôm qua bên Khu cách ly anh có 1 mẫu xn dương tính thôi. 

Đứng dậy đi ra rửa tay sạch sẽ rồi vốc nước lău mặt. Đi vào đến giường thì thấy cuộc gọi nhỡ của thằng em và tin nhắn trên FB Messenger: Anh âm tính rồi nhé! 

Thở phào. Bốc đt báo cáo chỉ huy và giục đi tiêm theo kế hoạch. 

Trong một diễn biến khác, cùng chiều không gian và thời gian mà mình đang sống, cách đây chừng 20 tiếng, chỉ huy biên tút rất hùng hồn: 

Hết dịch và thế giới khống chế được dịch. Tao sẽ bán nhà (ép đại tá ký giấy, bán xe cũng ép ký) lấy tiền đi du lịch. Ít nhất tao sẽ đến Mông Cổ cưỡi ngựa trên thảo nguyên, sang Iran thăm các đền thờ Islam, sang Turkey để mua thảm và trang sức…Nếu còn tiền còn sức tao đi tiếp đến Nam Cực tìm chim cánh cụt. 

Thật là tầm nhìn dài hạn. Chả biết sống lay lắt qua mùa dịch thế nào đây nữa. Vãi cả chim cánh cụt. 

(Không hứa hẹn gì việc mỗi ngày một truyện nữa đâu các bạn nhé)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét