Thứ Bảy, 24 tháng 7, 2021

Chuyện đặc biệt ở khu cách ly.

(Vẫn ngày thứ nhất)


Ngủ dậy thì tầm 4h chiều. Lấy cốc nhựa mới trong combo cách ly ra để uống nước. Vừa vào được một ngụm thì dạ dày trào ngược lên, chạy vội ra toilet nôn. Tiên sư, hoá ra cái cốc nhựa bị xịt khuẩn, lại lấy xà phòng rửa sạch cả trong và ngoài cốc, để cho ráo nước. Lấy cái khăn ướt lau kỹ cái vòi bình nước lọc 20l. Đến khổ.


Quy định khu cách ly là mọi người ở yên trong phòng, tốt nhất ngồi yên trên giường, hạn chế tối đa đi lại. Tuyệt đối không ra hành lang hay tụ tập đông người. Nếu các F1 cùng gia đình sẽ được ưu tiên xếp cùng phòng, nhà nào đông quá mới xếp sang phòng khác. Nguyên tắc phòng Nam ở riêng, Nữ ở riêng. Mình chưa phát hiện có “phòng Hạnh phúc” trong khu cách ly. 


Trời gần tối, loa phát thanh khu cách ly nhắc nhở công dân không đứng hành lang, ai về phòng nấy, tuyệt đối không được ra khỏi phòng. Bất chợt, có em gái đẩy cửa vào phòng xin ngồi nhờ chút rồi trình bày: 


Em đang ở P705, vừa nhận Phòng được 1 lát thì có chị kia được xếp vào chung phòng. Chị này em biết rõ lắm, chồng và con chị ấy là F0 thì làm sao mà chị ấy F1 được. Em chạy vội ra khỏi Phòng đứng ở ngoài thì bị các anh quản lý đọc loa nhắc nhở phải vào trong phòng. Giờ em ngồi tạm phòng anh để xin chuyển sang Phòng 706, em biết rõ Phòng 706 có 3 mẹ con cùng chung cư nhà em, 1 phòng phải có 4 người nhưng họ đóng cửa không cho em vào. Em mới gặp chị kia có 1 phút và đứng cách cả mét cơ mà. 

Em gái khóc tu tu rồi đt cho quản lý đề nghị đổi phòng. Anh quản lý vào Phòng 706 hỏi rồi sang trả lời: Đúng là phòng họ có 3 người nhưng họ từ chối nhận chị vào chung phòng. Thôi chị ăn cơm, ngồi tạm đây trong khi tôi sắp xếp! 


Anh quản lý đi khỏi, em gái lại khóc tu tu: Sao phòng 706 lại quá đáng với em như vậy? Cùng chung cư với nhau cơ mà? 


Em gái kể em có bệnh nền là ung thư, ở chung cư của Quận Hoàng Mai, chồng em cũng bằng tuổi anh đấy! Hỏi chuyện rất rôm rả mà mình thì bắt chuyện hờ hững. Anh có quen ai phụ trách khu cách ly này không? Anh cho em xin phép được ở chung phòng với anh nhé! …Khồng, anh chả quen ai cả; Việc em ở đâu là do BQL khu cách ly quyết định, anh chả có quyền gì! Thì anh đồng ý em mới thoải mái và nói với người ta được….


Rồi cô ấy giở vali dọn đồ ra thật! Sắp xếp như chính thức cách ly F1 với mình tại Phòng luôn. Và sau đó thì buôn đt khắp nơi kể lại câu chuyện trên. Nghe thì biết thêm cô ở phòng 705 kia là giáo viên dạy đàn piano ở cùng khu chung cư nên được cư dân thông tin khá đầy đủ. Khi cô kia vào phòng, hỏi tên hỏi nghề là biết ngay F1 có chồng, con cùng F0 rồi. Vậy nên chạy chối chết khỏi Phòng 705. Còn cái Phòng 706 là do nghe chính cô ấy kể chuyện vừa gặp cô F1 kia nên từ chối ở cùng. 


22h tối, quản lý Khu cách ly lên báo đã sắp xếp được Phòng, mời em gái chuyển đi. Lại trình bày với anh quản lý, anh cho em xin ngủ lại Phòng này đêm nay thôi, em bệnh nền ung thư, không muốn ở với người lạ (wtf - anh có phải người quen đâu)….Quản lý xuôi lòng bỏ đi. Mình khó xử quá! Lại cầu cứu bạn với em. 


Bạn mắng cho sấp mặt: Nửa đêm nó sang nó đè ông ra thì ông toi à? Phải kiên quyết chứ! Cán bộ….gì mà ngây thơ như thế? Mình giở cái bản cam kết của khu cách ly ra lấy số đt của Phó Chỉ huy ra nhắn tin cho thằng em, rồi mình cũng tự nhắn tin cho đ/c ấy “đề nghị điều chuyển Nữ F1 ra khỏi phòng tôi. Nam - Nữ ở chung phòng như thế này là rất bất tiện. Cậu ấy reply: Vâng”. 


Cán bộ quản lý lại xuất hiện, gõ cửa cạch cạch, đứng lùi ra 2m yêu cầu em gái pack đồ di chuyển Phòng. Lại trình bày, em vừa uống thuốc xong, rất mệt, anh cho em nghỉ ngơi phòng này tối nay sáng mai em xuống phòng kia. Anh quản lý chùng lại, mình cũng chùng lại vì lo lắng sự thiếu quyết liệt của quản lý khiến sự việc không thể kết thúc. Để tôi hỏi ý kiến lãnh đạo. - anh quản lý tuyên bố. (WTH, rõ là lãnh đạo chỉ đạo anh lên đây để chuyển phòng cơ mà?) 


Em gái đi vào phòng, lại nhỏ to: Anh thông cảm, từ lúc vào phòng đến giờ em nói chuyện nhiều, nói chuyện to làm phiền đến anh quá! Anh em mình cách ly với nhau, anh bỏ quá cho, em sẽ không làm ồn anh nữa. Anh ăn cơm ngoài không, em biết chỗ nấu ăn ngon họ ship tận nơi, cơm ở đây không ăn được. Mai em gọi ship 1 thùng lavie cho anh em mình dùng anh nhé. Em mà ăn uống như này ở đây thì em chết mất. Anh quen lãnh đạo khu cách ly nói giúp em một tiếng, em xin được cách ly cùng phòng với anh thôi. Anh chả quen lãnh đạo nào ở đây cả, việc này là quy định của khu cách ly, anh không can thiệp với họ được. 


Mình giở đt ra, mở tin nhắn cậu Phó chỉ huy vừa trả lời ra để soạn tin yêu cầu quyết liệt thì anh quản lý lại gõ cửa cạch cạch. Chị gói ghém tư trang cá nhân để chuyển phòng xuống 403, phòng đó không có ai. Nhưng mai lại chuyển thêm người vào thì sao? Mai phòng này cũng sẽ thêm người vào cho đủ 4 người 1 phòng, em không ở phòng này được đâu - mình đế vào để anh quản lý yên tâm. Em gái thở dài đứng lên pack đồ. Em lấy cái gói giấy vệ sinh này nhé! Tôi phẩy tay, em cứ lấy đi. Anh quản lý nghiêng người vào nói: Chị không cần mang giấy vệ sinh làm gì, ở dưới phòng chị có đủ. Kéo vali ra khỏi phòng, em gái còn quay lại: Cám ơn anh nhé, có gì anh giúp em nhé! Anh cho em xin số đt, có gì anh em mình liên lạc với nhau qua Zalo, mai anh ăn gì em đặt ship anh nhé. Miễn cưỡng cho số trong đầu lẩm bẩm, add xong mai lại chặn, sợ gì…he he. 


Mắc màn xong, ra tắt đèn đi ngủ mới biết em gái đã cầm theo cả gói giấy vệ sinh. 


(Hết ngày thứ nhất. Muốn biết ngày thứ hai ở khu cách ly như nào lại xin xem vào tút ngày mai sẽ rõ).


P/s: Thực ra đã mấy lần mình định hỏi em gái: Em quen với chị Thuỷ nhà anh trong hoàn cảnh nào. Thế nhưng bằng sự tỉnh táo của cán bộ công tác nhiều năm, mình kiềm chế được không bật ra khỏi miệng câu hỏi đơn giản mà phức tạp ấy!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét