Mẹ kính yêu!
Con viết lá thư này vì đột nhiên con thấy nhớ mẹ da diết, nỗi nhớ cứ quặn thắt trong con, mà có lẽ chưa bao giờ như thế! Không phải con chưa bao giờ nhớ mẹ, mà chỉ chưa bao giờ nhớ mẹ như lúc này! Vì nỗi nhớ luôn thường trực trong con là nỗi nhớ về bố - người đàn ông của mẹ, là người đã sinh ra con, cho con nghị lực và sức mạnh để được như ngày hôm nay. Và con ước sao người đàn ông của con sau này cũng tuyệt vời như bố!
Mẹ kính yêu của con, mẹ sẽ không giận con chứ?
Con cũng chẳng hiểu sao, con đặc biệt khác những đứa trẻ khác về chuyện tình cảm với gia đình. Con yêu bố, nghĩ đến bố và luôn cảm thấy bình yên khi có bố. Bố nghiêm khắc lắm mỗi khi con phạm lỗi. Bố đòi hỏi con gái của bố phải thông minh và dũng cảm. Và những trận đòn roi khi con làm bố thất vọng, đến bây giờ con cũng chẳng thể nào quên được. Dù khi bé, con chỉ dám yêu bố từ xa, từ thẳm sâu trong tiềm thức của một đứa trẻ. Con không dám đến thật gần bên bố như đám chúng bạn nhưng tình yêu với bố vẫn luôn hiện hữu trong con…
Con luôn cảm thấy mình thiếu sự quan tâm của mẹ. Đấy chỉ là cảm nhận của con khi con còn bé. Con luôn ghen tỵ với em, vì nó được mẹ chiều chuộng hơn, nâng niu hơn. Con còn nhớ, hồi khai giảng năm học lớp 7, lần đầu tiên, mẹ đã chải và bện tóc cho con. Mẹ có biết lúc ấy con đã khóc không? Con đã khóc vì tủi thân và hạnh phúc! Cái điều mà mẹ của các bạn con thường xuyên làm cho chúng thì con lại chẳng bao giờ có được. Ngày 8-3, con thèm được có một chút tiền nhỏ để mua hoa tặng mẹ, nhưng thu nhập duy nhất của con là học bổng thì mẹ không cho con giữ. Lúc ấy con đã giận mẹ bởi con không hiểu mẹ sợ con còn bé, không nên tiêu tiền. Mẹ uốn nắn cho chị em con từng cách cầm bút, cách cầm đũa, cách biết nói xin lỗi và cảm ơn…
Bà ngoại mất khi mẹ của con mới lên ba tuổi. Cái tuổi chưa nhận thức được sự mất mát lớn lao nhất trong cuộc đời con người. Ông ngoại đi làm cách mạng, mẹ đã trải qua tuổi thơ cực nhọc, vất vả, thiếu thốn tình thương và sự dạy dỗ của hai người thân yêu nhất. Nhưng mẹ vẫn lớn lên, trưởng thành, trở thành một chiến sĩ công an nhân dân dịu dàng và dũng cảm. Từ đồng nghiệp đến các phạm nhân, ai cũng yêu quý và tôn trọng mẹ.
Mỗi ngày trôi qua, con chỉ âm thầm cầu mong cho mẹ không bao giờ già đi, không bao giờ phải khóc, vì mẹ hay khóc lắm…
Mẹ thương yêu!
Khi con lớn lên, rào cản của sự phân biệt nơi con về tình yêu của bố mẹ không còn nữa. Vì bây giờ, con đã là một nhà báo, con làm việc bằng trái tim. Con đã hiểu rằng, không ai trên đời này thương con bằng mẹ!...
Mỗi lần về nhà, nhìn tóc mẹ có thêm sợi bạc, con thấy nhói buốt, xót xa. Cả cuộc đời mẹ, đến tận giờ này vẫn chưa được nghỉ ngơi, vẫn chưa được đủ đầy vật chất. Nhưng mẹ biết không, mẹ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này bởi bên mẹ có bố - người đàn ông tuyệt vời nhất mà con biết, có em và con, những đứa con luôn ở bên và thương yêu mẹ.
Nhiều lần, con muốn được ôm mẹ, được nói rằng: Cho con xin lỗi mẹ vì những suy nghĩ non nớt trẻ con. Nhưng tất cả cứ nghẹn lại, con không thể nói bằng lời…
Mẹ sẽ tha thứ cho con, phải không mẹ?
Con không dám cầm bút viết thư, viết bằng màu mực tím, màu mực mà mẹ rất thích, vì tay con run và mắt con nhoè nước. Mẹ cố gắng đọc hết lá thư này mẹ nhé vì đằng sau nó là trái tim của con, mãi mãi hướng về mẹ, ở bên mẹ!
Con biết, bố mẹ luôn ở bên chị em con, cho dù chúng con ở đâu. Bố mẹ luôn ở nơi ấm áp nhất trong trái tim và trong tâm trí con, cho con soi rọi, cho con hướng tới. Thế nên, con biết, mình thật sự hạnh phúc vì được sinh ra bởi hai người tuyệt vời nhất, hoàn hảo nhất trong cuộc đời này. Con sẽ sống để không phụ lòng những gì mà bố mẹ đã tin yêu, mong đợi.
Cảm ơn bố mẹ đã cho con cuộc sống như ngày hôm nay, cho con nghị lực và tri thức để sống và làm việc. Và con lại muốn nói lại câu này: Nghề báo buộc con phải đi nhiều, viết nhiều, nhưng viết về những người thân yêu của mình thật khó!
Hãy ôm con, như khi con còn bé! Lễ Vu Lan - mùa báo hiếu, con muốn được cài lên ngực áo mẹ một bông hồng đỏ thắm - bông hồng của tình yêu và lòng biết ơn của con đối với hai người thân yêu nhất.
cảm ơn anh!
Trả lờiXóa