Cũng đành người đã quên tôi
Con chim nào cũng một đời kêu than
Cây phong đã đỏ lá vang
Quán sâu tôi quấn khăn quàng đợi đêm
Phải người quá nhẹ chân em?
Tôi nghe như thể gió vin cửa ngoài
Cũng đành người đã ham vui
Núi non nào cũng một đời cô đơn
Tuyết trên mái cổ nghiên hồn
Dưới chân cổ tượng cũng bồn chồn theo
Xe không nào sẽ qua đèo
Đêm nay chắc lá lại nhiều chiếc rơi
Cũng may tôi có một đời
Để đau, để khổ, để ngồi trông thư.
Du Tử Lê
(Dinfos 11 – 69)
(Nguồn: Thơ Miền Nam trong thời chiến – Tủ sách Di sản Văn chương Miền Nam - Thư Ấn Quán xuất bản - 2006)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét