Thâm tím và bầm dập sau cuộc nội chiến kéo dài. Đất nước nổi
bật hơn bao giờ hết. Các công ty đường sắt Mỹ trở thành những công ty lớn nhất
thế giới. Và với nguồn lực không giới hạn... Cornelius Vanderbilt đã xây dựng công ty lớn nhất.
Nhưng một ngành công nghiệp mới nổi lên thách thức ngành
đường sắt. Được dẫn dắt bởi John D. Rockefeller. Kỷ nguyên dầu lửa bắt đầu.
Rất nhanh Vanderbilt và các công ty đường sắt khác nhận thấy
dầu lửa là một cơ hội. Các ông muốn một băng đảng giữa dầu lửa và đường sắt.
Nhưng những người kinh doanh đường sắt như Tom Scott và học trò của ông ta
Andrew Carnegie đánh cược với dầu lửa...
Rockefeller coi đó là dấu hiệu chiến tranh với ngành đường
sắt.
Đóng cửa nó. Và khiến cho ngành công nghiệp đó quỳ gối dưới
chân mình.
Sư phụ của Andrew Carnegie được chôn vào một ngày mưa ngay
ngoại ô Philadelphia.
Ông chết trong thất bại. Bị đánh bại và làm nhục.
Trên tay của John D. Rockefeller.
Sự mất mát rất lớn
đối với Carnegie...Không có Tom Scott, cuộc sống của Carnegie không còn
ý nghĩa.
Vào cái tuổi 12, Andrew Carnegie bắt đầu làm việc cho một
công ty đường sắt địa phương ở Pittsburgh. Ở đó, ông ấy
gặp chủ tịch của công ty, Tom Scott.
Scott thích sự trẻ trung của Carnegie...Thuê cậu bé làm trợ
lý cho ông ta.
Ông ta không bao giờ mong đợi đi làm ở cái tuổi 12, ông ta
muốn đi học, và muốn được trưởng thành. Nhưng gia đình ông quả thật không còn
cách nào tồn tại mà không để ông đi làm.
Andy là người vì gia đình. Ông nhận ra mình thông minh khá sớm. Ông phát
hiện ra mình là người có tham vọng. Và khi Andy Carnegie thể hiện trí thông
minh, thể hiện sức mạnh trong những việc mình chịu trách nhiệm,
Scott đã nhận ra đây là con người đáng để bồi dưỡng, đáng để
nuôi dạy. Tom Scott nhanh chóng bổ nhiệm Carnegie vượt cấp. Giống như hầu hết
thanh niên đột phá khác, may mắn và gặp thời là không thể thiếu. Và yếu tố thứ
hai bên cạnh gặp thời là, đối với một thanh niên, đó là một người thầy giỏi,
một ân nhân, ai cũng phải thừa nhận điều đó. Và khi một người lớn tuổi tôn
trọng và tin tưởng bạn đó là một sự động viên rất lớn đối với sự tự tin của
bạn.
Ở tuổi 24, Carnegie được thăng chức là giám đốc công ty. Làm
việc cùng với Scott để nhìn xa trông rộng
mở rộng đường sắt về phía Tây. Vậy nên ta đã mua 100.000 cổ phiếu với giá 10 đô-la một cổ
phiếu trước khi tin tức về hợp đồng lan đi. Khi
mọi việc đã công khai, cổ phiếu tăng giá gấp đôi. Ngày hôm sau, cậu biết ta làm gì không?
Ta bán sạch.
Ta không phải xây thứ gì. Chìa khóa là mở rộng về phía tây.
Vâng, thưa ngài.
- Đây. Đây là chỗ ta muốn một chiếc cầu.
- Ngay đây.
- Cậu có tin là mình làm được không?
- Có, thưa ngài.
- Ta biết một nhà thiết kế giỏi. James Eads. Hắn ta điên,
nhưng là một thiên tài.
- Người xây cầu uh?
- Không. Nhưng anh ta làm việc nhanh, và giá thì rẻ. Anh ta
có thể làm mọi việc. Đi thôi.
Cây cầu mà Scott vạch ra......sẽ là cây cầu lớn nhất nước
Mỹ.
Vấn đề là, Carnegie không biết làm sao để xây chúng. Cây cầu
bắc qua sông Mississippi
sẽ nối phía đông với phía tây điều chưa từng có trước đây. Chìa khóa cho thành
công đối với bất kỳ công ty đường sắt nào là vượt qua sông Mississippi. Một khi đã vượt qua được sông Mississippi bạn có thể
tiến về phía tây.
Câu hỏi là: làm cách nào để vượt qua sông Mississippi? Cây cầu sẽ phải dài hơn 1 dặm.
Một trong 4 cây cầu xây vào lúc đó đã sập. Và không ai xây một cây cầu đường
sắt to cả. Nhưng Carnegie biết liều thì ăn nhiều. Ông đầu tư mọi thứ ông có vào
cây cầu. Andy Carnegie từng bước một. Ông tin mình có thể làm được. Một điều
nổi bật về Carnegie và đó là một doanh nhân vĩ đại thực sự họ sẽ chấp nhận mạo
hiểm.
Họ sẽ chấp nhận tung xúc xắc và đánh cược, và sau đó, tất cả
công ty hay trong trường hợp này, là đánh cược cả sự nghiệp của mình.
- Nó không ổn.
- Tại sao?
- Chúng ta không thể cản trở thuyền bè đi lại. Chúng ta phải
để chúng đi qua.
- Cho tôi xem lại cái kia một lần nữa. Nó không thể chống
lại dòng nước của sông Mississippi
- Vậy làm cho nó khỏe hơn.
- Không thể. Lức tác động của hành khách đi lại, tàu trở
hàng và dòng chảy của sông sẽ vượt quá sức chịu đựng của sắt. Cây cầu sẽ sập.
- Không gì là không thể.
Bạn phải kiên trì và nhẫn nại và phải có linh cảm về nơi
mình muốn đi, và có đam mê để tin tưởng vào ý tưởng của mình ngay cả khi những
người khác nói, tại sao bạn lại lãng phí thời gian vào nó.
Rõ ràng là nó không xảy ra. Nhưng bạn biết nó sẽ xảy ra, và
bạn không bao giờ
từ bỏ ý tưởng đó.
- Có thể nếu chúng được làm từ thép...
- Không gì là không thể.
Thép là kim loại cứng nhất từng được sản xuất. Được tào thành
bởi hỗn hợp sắt và các bon ở nhiệt độ hơn 2000 độ. Vấn để là, nó quá đắt đỏ, và
rất khó để sản xuất hàng loạt. Bởi vì sắt rất hiếm, nó chỉ được dùng để sản
xuất các đồ vật nhỏ. Nĩa, dao, và đồ trang sức.
Không ai từng dùng sắt để xây dựng các công trình lớn. Cho
tới tận lúc đó.
- Ông ấy nhìn vào tương lai. Ông ấy nhìn qua sông Mississippi và ông ấy nhìn thấy cây cầu. Và
ông ấy có thể nhìn thấy tương lai. Và sẵn sàng có đủ tự tin vào tầm nhìn của
mình để đặt mọi thứ vào trong đó, và ông ấy sẵn sàng thuyết phục người khác và
ông ấy biết tương lai sẽ ra sao.
Trong tường hợp hoàn thành cây cầu, Carnege cần tìm cách sản
xuất hàng loạt thép. Ông ấy dành rất nhiều thời gian để đi lại. Ông ấy đi tới
các nhà máy, ông ấy tới gặp các nhà hóa học, để tìm hiểu. Làm cách nào tạo ra
thép?
Nhà phát minh người Anh, Henry Bessemer, đã tạo ra thiết bị rút
ngắn thời gian sản xuất đường ray đơn bằng thép từ 2 tuần xuống 15 phút. Carnegie
hiểu rằng giá thị của công nghệ mới... Và bắt đầu thích ứng nó. Mỗi doanh nhân
có một nét riêng, có một tài năng riêng biệt, một sản phẩm riêng biệt, khả năng
riêng biệt. Và mánh là đi tìm nó, và sau khi tìm thấy nó thì dùng nó làm vốn.
Với thép trong tay, Carnegie có khả năng bắt đầu xây dựng.
Ở tuổi 33, Andrew Carnegie
đã sẵn sàng nhận ra những điều không thể...
...Xây dựng cây cầu lớn đầu tiên bắc qua sông Mississippi. Kết nối
nước Mỹ. Nhưng quyết định sử dụng thép của Carnegie đã cho thấy sự tốn kém. Ông
ta sẵn sàng sau 2 năm lập kế hoạch. Và chi phí đang liên tục gia tăng.
"Thưa anh Carnegie: theo ghi chép của chúng tôi chúng
tôi chưa nhận được khoản chi trả 35.000 đô-la, số tiền cần thanh toán vào tháng 8..."
"Thưa anh Carnegie: tôi viết thư này để thông báo cho
ông biết rằng sau nhiều nỗ lực thông báo về khoản tiền đáng nhẽ phải trả, nhưng chưa có hồi
âm."
"Bức thư này để
thông báo cho anh biết rằng anh chưa thanh toán khoản tiền tổng cộng 59.000, cho số thép anh đã nhận.
"...và giờ chúng
tôi cần đẩy nhanh tốc độ thu hồi..."
"...và anh sẽ phải
thu xếp khoản tiền đó ngay lập tức."
"...và chúng tôi sẽ thực hiện các thủ tục pháp lý chống
lại anh."
Tôi đảm bảo với các bạn nếu những người đó còn sống đến ngày
hôm nay họ sẽ không nói cho bạn biết về thành công của họ. Họ sẽ nói với bạn về
những thất bại ngày đầu lập nghiệp của họ, hoặc những chỗ mà họ thường thất
bại.
Đó là động lực vĩ đại, và bạn phải nắm lấy nó. Nếu bạn không
thể nắm lấy cả hai thứ đó, hoặc có khả năng bị thất bại, hoặc nỗi sợ thất bại to
lớn, bạn sẽ không thể thành công. Nó là một sự thật hiển nhiên.
Với việc không còn đồng nào, Carnegie buộc phải tạm dừng xây
dựng. Giấc mơ của ông dần trở thành ác mộng. Nhưng ông sẽ không bỏ cuộc mà không
chiến đấu.
Carnegie kiên định xây dựng cây cầu của mình bằng
thép... thứ kim loại chưa được kiểm chứng. Với một mức giá khổng lồ. Công trình
xây dựng tiêu tốn đáng kể so với kế hoạch Và ngân sách đang nguy hiểm một cách
đáng kể. Canegie đang chịu áp lực đáng kể.
Sự khác biệt giữa người thành công và người thất bại, theo
tôi nghĩ: Mọi người ai cũng từng sợ. Sự khác biệt là bạn sợ theo cách nào? Bạn
có cố gắng vượt qua nó? Hoặc bạn để nó đánh gục? Và tôi cho là đó thực sự là sự
khác biệt giữa người thành công và những người còn lại.
Tuyệt vọng, Carnegie tiếp cận các nhà đầu tư, tìm thêm nguồn
tiền mặt.
Các ông sẽ rất vui khi biết rằng tiến độ xây dựng cầu St.
Louis đang rất thuận lợi.Tôi tin tưởng rằng thép rất có tương lai; tuy nhiên, cung
cấp một số lượng lớn thép là một khó khăn, khiến chúng tôi bị trì hoãn. Nó cũng
được chứng minh là rất tốn kém. Theo dự đoán của tôi chúng ta sẽ cần thêm một
triệu đô-la trước năm mới. Nhưng tôi hoàn toàn tự tin khi khánh thành mọi người
sẽ tới chiêm ngưỡng cây cầu như là kỳ quan thứ 8 của thế giới.
Trân trọng,
Andrew Carnegie.
Nỗ lực cuối cùng của Carnegie. Ông bảo đảm được tài chính mà
ông cần. Và cuối cùng, sau 4 năm, cây cầu được hoàn thành. Kết quả thật ngoạn
mục.Nhưng Carnegie phải đối mặt với vấn đề mới. Ở St. Louis,
một vấn đề hiện hữu là thuyết phục mọi người rằng cây cầu sẽ không bị sập. Ý
tôi là không một ai từng chứng kiến cây cầu như vậy. Carnegie thấy được khả
năng của thép. Dù trước đây ông nhận ra thứ kim loại tiềm
năng...ông cần thuyết phục công chúng về sức mạnh của nó. Và ông ta có kế hoạch
để làm việc đó.
Một sự mê tín phổ biến ở thời gian đó, đó là một con voi không
thể đi qua một công trình không ổn định. Vào ngày cây cầu khánh thành, Carnegie,
một bậc thầy về bán hàng, đã sắp xếp một cuộc diễu hành qua cây cầu được dẫn
đầu bởi 1 con voi. Đó là một canh bạc đáng kinh ngạc. Nhưng Carnegie hy vọng nếu
con voi đi qua, mọi người sẽ làm theo.
Mọi người ở St.
Louis đã chứng kiến đối với cây cầu, nó có thể chịu
bất kỳ một trọng lượng nào đặt lên nó. Sau thành công đáng kinh ngạc, Carnegie
nhận thêm nhiều đơn hàng cho thép của ông hơn khả năng ông có thể cung cấp. Và
khách hàng lớn nhất của ông là ngành công nghiệp mà ông nắm rõ nhất. Đường sắt
đang tìm cách thay thế các cây cầu cũng
như đường ray của họ bằng thép. Nhưng Carnegie không thể sản xuất đủ thứ kim
loại mới này cho các đơn hàng. Ông cần phải tăng cường khả năng của mình. Và để
làm điều đó, ông cần huy động thêm vốn bổ xung. Vậy nên ông quay lại người thầy
cũ của mình, Tom Scott. Với sự giúp đỡ của ông ta, Carnegie đã
có số vốn hơn 21 triệu đô-la theo tỉ giá hiện nay. Và với số tiền đó, ông có
thể xây dựng nhà máy thép đầu tiên của mình. Ông nhìn thấy tương lai và ông sẵn
sàng đầu tư vào nơi mà những nhà đầu tư Mỹ khác đang sẵn sàng đầu tư: vào các
nhà máy khổng lồ. Với diện tích hơn 4 ngàn mét vuông tại ngoại ô Pittsburgh...nhà máy thép
Carnegie là nhà máy lớn nhất quốc gia. Có khả năng sản xuất 225 tấn thép một
ngày. Bạn phải tin rằng giả sử bạn là Carnegie rằng bạn sẽ có nhiều năm phát
triển ở nơi mà thép rất quan trọng.Niềm tin và sự lạc quan của những người như
Carnegie nằm ngoài các bảng xếp hạng mà chúng ta thấy ngày nay.
Với nhà máy mới, Carnegie có thể cung cấp đủ số thép mà quốc
gia cần.Và giúp ông có một gia tài. Nhưng thời kỳ của Carnegie không thể tồi tệ
hơn. Sau nhiều năm phát triển quá mạnh, đường sắt đột nhiên phải vật lộn với vấn đề lợi
nhuận. Có quá nhiều công ty đường sắt vào thời gian đó. Không có đủ lượng vận
tải để duy trì chúng. Với sự khan hiếm hàng hóa của đường sắt, John Rockefeller nhận thấy cơ hội. Và các cuộc thương lượng để
giảm giá thành vận chuyển dầu. Nhưng các công ty đường sắt nhanh chóng nhận ra việc
kinh doanh của họ sẽ không thể tồn tại.Và quay lại thế giới của họ. Khiến
Rockefeller phải đặt dầu của ông ta lên các chuyến tàu. Thầy của Carnegie, Tom
Scott, cố gắng điều chỉnh. Nhưng ông không thể tồn tại mà không có dầu của Rockefeller.
Sự nghiệp của ông bị đập tan. Và Tom Scott không bao giờ có thể hồi phục lại được. Andrew Carnegie mất
đi người thầy của mình. Người có ý nghĩa với ông hơn bất kỳ ai khác. Theo như mối quan tâm của Carnegie, một người
đã đẩy Tom Scott vào quan tài.Và bây giờ Andrew Carnegie muốn trả thù.
Andrew Carnegie đang trên bờ vực
mất tất cả. Không có đường sắt, ông bị mất đi một khách hàng mua thép.Và ông đổ
lỗi cho đối thủ của mình John D. Rockefeller.
Tuyệt vọng tìm thì trường mới, Carnegie nhận thấy một xu thế
mới mà ông có thể tận dụng. Hàng ngàn người Mỹ thất nghiệp đổ về các thành phố như
New York và Chicago, để tìm việc. Và để có chỗ ở cho sự
gia tăng dân số đó, các tòa nhà đang được xây dựng càng nhanh càng tốt. Carnegie
bắt đầu nhận thấy một tương lai không phải ở những đường ray mà là ở những kết
cấu thép, trong các dầm, các xà nhà, để xây dựng các tòa nhà chọc trời. Và một
lần nữa, ông ấy đi trước 1 bước.
Tòa nhà chọc trời đầu tiên trên thế giới được xây ở Chicago. Các bức tường
gạch mỏng được đặt trên những khung xà dày được sản xuất từ thép của
Carnegie. Trong vài năm tiếp theo, hơn 100.000 tòa nhà mới được xây dựng chỉ
trong thành phố Chicago. Cho đến khi thép trở thành một sản phẩm thiết yếu, phần
lớn nước Mỹ chúng ta thấy ngày nay chưa được xây dựng. Nước Mỹ vươn mình theo
chiều dọc bởi thép. Nước Mỹ hiện đại được xây dựng bởi thép của Carnegie. Sự
bùng nổ của các tòa nhà chọc trời khiến Andrew Carnegie
trở thành một trong những người giàu nhất nước Mỹ. Nhưng với Carnegie, như
vậy là chưa đủ.
Tài sản cá nhân của John Rockefeller gấp 7 lần tài sản của
Carnegie. Những gì ông ta đạt được bằng những tính toán tàn nhẫn. Carnegie tin
rằng để trả thù cho cái chết của người thầy của mình, ông ta phải vượt mặt John
Rockefeller để trở thành người quyền lực nhất nước Mỹ. Và để làm điều đó, ông
ta cần sự giúp đỡ từ người khác, một người tàn độc hơn cả đối thủ của ông ta. Và
ông ta biết một người hoàn hảo với công việc đó.
Henry Frick là một tỷ phú tự lập ở tuổi 30.
Ông ta là một trong những nhà cung cấp than lớn nhất Trung
Tây Hoa Kỳ. Một doanh nhân tàn độc, Frick nổi tiếng về việc giành được cái mình
muốn bằng mọi cách. Thuê Henry Frick sẽ giúp Carnegie bổ sung sự tàn nhẫn mà
ông ta thiếu.
Sự hợp tác giữa Carnegie và Frick tương tự như cách như các
hợp tác kinh doanh
tốt ngày nay. Bạn muốn một người nào đó hoàn toàn trái ngược
và khác biệt với bạn
mà bạn có thể chấp nhận.
Việc giao quyền cho Frick đã khiến công ty thép Carnegie dần
thành hình. Sếp của ông ta tin rằng Frick sẽ dùng sự cứng rắn của ông ta để cắt
giảm giá thành và giảm sự lãng phí kiếm được lợi nhuận lớn hơn. Nhiều người coi
việc chao cho Frick nhiều quyền lực là một rủi ro lớn. Nhưng Carnegie quyết
định đó là rủi ro xứng đáng.
- Carnegie đã chứng minh rằng nếu bạn là người đầu tiên trong
bất kỳ lĩnh vực gì bạn làm, bạn sẽ có lợi thế rất lớn so với những người đi sau
bạn bởi vì bạn có thể nhảy qua họ và thường thì những cú nhảy đó cho phép bạn thiết
lập thế độc tôn và kiếm được tối đa lợi nhuận trong phân khúc thị trường đó. Tài
sản cá nhân của Carnegie tăng phi mã. Tài sản ròng của ông ta lúc đó trị giá 3.5 tỉ đô-la mệnh giá
ngày nay.
Quyết định thuê Henry Frick được xem như là một cố gắng
thiên tài. Bằng sự đe dọa và kinh sợ Frick đã tái đàm phán các hợp đồng một cách thuận
lợi với các nhà cung cấp. Và loại bỏ các chi phí không cần thiết trong khi vẫn
tăng sản lượng.
Những năm cuối cùng của thập kỷ. Công ty thép Carnegie kiếm
được lợi nhuận hơn bao giờ hết. Carnegie bổ nhiệm Frick là chủ tịch của công ty
ông ta. Người quyền lực thứ 2 trong ngành thép. Nhưng với Frick, như vậy là chưa đủ. Ông
ta muốn ghế của sếp của mình. Cha của Frick là một kẻ thất bại. Và giờ ông muốn
đảm bảo mọi người biết rằng ông không giống như cha của mình. Frick, mua khu
đất trên đồi phía đông Pittsburgh.
Trên đó, ông ta xây dựng một câu lạc bộ mà thành viên là những người giàu có
nhất đất nước. Câu lạc bộ câu cá và săn bắn South Fork nằm trên một
hồ nước nhân tạo lơn, nơi các hội viên có thể chèo thuyền và câu cá. Ngay cả
Carnegie cũng tham gia câu lạc bộ. Để tạo nên cảnh quan, câu lạc bộ tiếp quản con đập South
Fork, ngăn giữ 20 triệu tấn nước. Con đập thuộc loại lớn nhất thế giới so với các
con đập cùng loại. Chỉ 22 km dưới hạ lưu là Johnstown... một công đồng các công nhân nhà
máy thép và gia đình họ, những người sống dưới sự đe dọa những cơn mưa rào tiếp
theo sẽ xóa sạch con đập.
Các quan chức thành phố cầu xin Frick gia cố con đập. Nhưng
ông ta phớt lờ hoàn toàn những lời cầu xin.
- Tôi được báo là có tai nạn.
- Well, đúng rồi đấy.
- Đã có tai nạn.
- Tôi không thể đưa xe của tôi qua con đường này.
- Xe của ngài rộng hơn so với con đường, thưa ngài.
- Vậy đó là chỗ mà chúng ta còn chưa hiểu nhau.
- Xe của tôi vẫn ổn. Vấn đề là con đường.
- Để mở rộng con đường chúng ta sẽ phải làm con đập thấp đi,
thưa ngài.
- Well, vậy làm đi. Điều đó không quá khó, phải không?
Với việc làm thấp con đập, Frick khiến nó yếu đi.
Henry cho tôi thấy sổ sách và các con số. Và đó không phải
con số mà tôi trông đợi; nó hơi quá cao so với con số mà tôi trông đợi. Và chỉ có một
câu hỏi đáng lưu tâm là chúng ta sẽ kiếm được bao nhiêu vào năm tới. Frick hài lòng với câu lạc bộ của ông ta, với hình ảnh của
ông ta, và với gia sản của ông ta. Nhưng mọi thứ đang thay đổi.
Ngày Chiến sĩ trận vong diễn ra ở Johnstown. Những đám mây đáng ngại cuộn tới. Nhanh
lên nào. Ở hồ South Fork, mực nước đang lên 2,5 cm mỗi 10 phút.
- Thêm bao cát.
- Nhanh, nhanh.
- Đằng này.
- Chúng ta cần thêm người.
- Đưa tôi cái bao đó.
- Chúng ta cần thêm người.
- Nhanh lên.
- Đằng này.
- Đưa tôi cái túi.
- John!
- Đánh điện xuống Johnstown!
Bảo họ sơ tán đi!
- Chúng ta cần thêm người.
Tin nhắn rằng... "Đập South Fork sắp vỡ. Thông báo
người dân chuẩn bị tình huống xấu nhất."
Nhân viên điện tín Johnstown
đã từng nhìn thấy cảnh báo đó nhiều lần trước đây. Họ phớt lờ nó.
- Chúng ta cần thêm bao tải ở phía trên.
- Chúng ta sắp hết thời gian rồi.
- Rút thôi! Rút thôi! Rút khỏi đây thôi! Ngay!
- Ra khỏi đây! Đập đã vỡ!
- Tránh ra khỏi cửa sổ.
Khi nước dừng cuốn, hơn 2 ngàn người chết. Cứ ba người thì
có một người bị giày xéo đến mức
không thể nhận dạng 1.600 ngôi nhà bị phá hủy và hơn 10 km2 thị trấn hoàn toàn bị nhấn chìm. Trận lũ Johntown là thảm
họa kinh hoàng do con người gây ra tính đến trước thảm họa ngày 11 tháng 9. Xác
chết vẫn còn được tìm thấy sau đó nhiều năm. Một số trôi tới tận Cincinnati, cách Johntown hơn 350 km. Tình nguyện viên
tới từ khắp nơi trong cả nước để giúp khắc phục thảm họa. Trận lũ là nỗ lực cứu
trợ trong thời bình gần đây nhất của tổ chức chữ thập đỏ Mỹ.
Sự phẫn nộ sau trận lụt ngày càng tăng, mọi người tìm người
để đổ lỗi. Hầu hết mọi người đổ lỗi cho những hội viên của câu lạc bộ câu cá và
săn bắn South Fork. Nhưng các hội viên phủ nhận trách nhiệm. Các đơn kiện được
nộp nhưng cuối cùng chúng không có tác dụng. Trong mắt của công chúng đang giận
dữ, các hội viên của South Fork bao gồm cả Henry Frick-đáng nhận án giết
người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét