Sự cố đã thay đổi Andrew Carnegie mãi mãi,người cảm thấy
phải có trách nhiệm với thảm họa đó, không giống như những hội viên khác.
Ông nhanh chóng rút khỏi South Fork và bắt đầu chiến dịch tái
thiết lại hình ảnh của mình vốn đã bị hủy hoại.
- Khi thương hiệu của bạn trở nên quá lớn bạn trở thành cái
tên, gương mặt đằng sau thương hiệu đó, nó rất khó. Nó bao gồm cả những trách
nhiệm và rủi ro mà bạn phải
rất rất cẩn thận. Carnegie ủng hộ nhiều triệu đô-la giúp tái
thiết Johntown. Carnegie quyên tiền cho hàng ngàn thư viện. Hết triệu đô này
tới triệu đô khác.
Carnegie muốn được nhớ tới
bởi những điều tốt mà ông ta đã làm. Carnegie bắt đầu xây dựng các đài
kỷ niệm công cộng dọc đất nước. Và nhanh chóng, các nhà hát lớn ở Manhattan trở thành đam mê
của ông. Tòa nhà Carnegie ở New York
trở thành ngôi nhà mới cho những hoạt động biểu diễn nghệ thuật. Và với trách
nhiệm xã hội liên kết mọi người. Trong đêm khánh thành, nhà soạn nhạc người Nga
Pyotr Tchaikovsky là nghệ sĩ chủ chốt. Andrew Carnegie được đối xử như quý tộc.
Vinh danh những kiệt tác mà ông xây dựng. Nhưng ngay cả trong trường hợp này, vẫn
có một người có ảnh hưởng lớn hơn.
John D. Rockefeller có tài sản gấp 3 lần Carnegie. Nhưng nhà
thờ mà Carnegie xây dựng mang tên ông, đã đẩy sự cạnh tranh của họ lên một mức
độ khác. Những người sẽ bỏ 10 năm tiếp theo để tấn công lẫn nhau. Ngay cả đối
với quà Giáng Sinh. Rockefeller tặng Carnegie một bộ vest bằng giấy rẻ tiền. Ám
chỉ ông ta xuất phát điểm cũng chỉ là một người nhập cư nghèo. Đáp lại,
Carnegie gửi Rockefeller, một người Baptist mộ đạo, người không bao giờ uống
rượu, một chai whiskey ngon.
- Các bạn biết đấy tôi có một cuộc ganh đua nhỏ, tôi có cuộc
ganh đua với Donald Trump tôi nghĩ là vào khoảng năm 2004, ông ta đã khiến tôi
có 1 khoảng thời gian khó khăn về một số việc và tôi đã nói "anh biết tôi
có thể viết một tấm séc mệnh giá lớn hơn của anh và thậm chí không biết nó đã
bị mất," bởi vì tôi biết nếu tôi véo anh ta, anh ta sẽ đáp trả,
và anh ta đã làm vậy,
và tôi vẫn thích véo anh ta bởi vì nó khá vui...
Tôi luôn nói bạn phải có một người nào đó để ghét để nhằm
vào. Có một kẻ thù, có một kẻ thù chính, có một đối thủ đó là điều làm tăng sự
thú vị cho trò chơi.
Trong khi đế chế dầu lửa của Rockefeller vẫn lớn mạnh không
ngừng, thép trở thành sự lựa chọn của những công trình. Và việc kinh doanh của Carnegie
cất cánh. Thép của Carnegie giúp kích hoạt việc mở rộng các thành phố Hoa Kỳ.
Nhưng nếu ông ta muốn thế chỗ Rockefeller với danh hiệu doanh
nhân quyền lực nhất Hoa Kỳ. Carnegie phải kiếm nhiều lợi nhuận hơn nữa. Nhưng
ông ta sẽ phải trả giá
cho tham vọng của mình. Nó sẽ đe dọa phá hủy mọi thứ mà ông
ta gây dựng.
Việc xây dựng nước Mỹ hiện đại đang phát triển với tốc độ
ánh sáng. Đường sắt kết nối bờ Đông với bờ Tây theo cái cách cưa từng có. Dầu
lửa cháy hàng đêm. Và thép đã đây thành phố lên tầm cao không thể tưởng tượng. Dẫn
dắt sự phát triển đó là sự cạnh tranh giữa 2 người đàn ông. Andrew Carnegie và
John D. Rockefeller. Một là ông vua Dầu lửa không thể tranh cãi, người kia là
người đàn ông Thép không còn nghi ngờ. Và mỗi người đều không chịu thua kém
người còn lại. Tôi hưởng lợi từ sự cạnh tranh đẳng cấp cao đó.Tôi bị đeo bám
bởi sự cạnh tranh, vài lần hưởng lợi từ sự cạnh tranh. Nhưng tôi cũng phải cố
gắng và chúng ta phải quản lý công việc của chúng ta. Để vượt qua người giàu
nhất đất nước, Rockefeller, không thể chỉ là một người kinh doanh thép có lãi.
Ông ta phải trở thành người có lãi nhất. Và để làm điều đó, ông
ta cần một lưỡi dao. Ông để ý tới một nhà máy thép đang gặp khó khăn ở ngoại ô
Pittsburgh.Với kế hoạch biến nó thành nhà máy lớn nhất trong đế chế luyện thép
của mình. Carnegie đầu tư nhiều triệu đô-la để lắp mới máy móc cho nhà máy để
cho ra nhiều cấu trúc thép hơn các nhà máy
cùng kích cỡ. Nhà máy luyện thép Homestead là cổ tích giữa hiện đại. Nhưng nó
không thể được quản lý nếu thiếu một người quyền lực. Một trong những chi phí
lớn trong nhà máy thép là nhân công. Carnegie biết rằng để có lãi.Ông ta phải
giữ giá thành thấp. Và cách duy nhất để giữ giá thép thấp là giảm tiền lương và
tăng thời gian lao động. Để kiếm lợi nhuận hơn nữa, Carnegie cần tiếp tục giảm
giá thành: Bao gồm cả tiền lương. Nhưng ông cũng xác định để sửa chữa hình ảnh
của mình. Có những việc ông không thể làm
trong các tranh chấp lao động. Vậy nên ông ta để chủ tịch
của mình làm công việc bẩn thỉu đó.
Henry Frick chẳng bao giờ quan tâm đến người khác nghĩ gì trong
những giải pháp của ông ta. Ông ta chỉ quan tâm 1 điều.: Chiến thắng. Carnegie
không thích làm người xấu, làm nhân vật phản diện. Frick thì không thèm bận
tâm. Tôi nghĩ một lãnh đạo vĩ đại tìm
những cộng sự những người về căn bản có thể lợi dụng những
điểm yếu của họ, Nhưng không phải loại nhảy múa trên điểm mạnh của họ. Thay vào
việc thuê những người là phiên bản lỗi của mình, họ thuê những người là chuyên
gia trong những việc mà họ
không giỏi.
Henry cho tôi xem sổ sách, và đó không phải con số mà tôi
trông đợi. Bây giờ, chỉ có
một câu hỏi duy nhất chúng ta kiếm được bao nhiêu vào năm
tới. Với Frick được chỉ định làm chủ tịch của công ty Thép Carnegie...Sếp của
ông ta tới Scotland
để nhường lại đất cho ông ta diễn.
Những nhà công nghiệp thời kỳ đó là những người mà sẵn sàng
tự từ bỏ để kiếm được một tài lớn càng nhanh càng tốt, thậm chí có thể là mở
rộng định nghĩa những việc họ phải làm. Frick bắt đầu lột sạch tất cả những gì
mà ông ta có thể lấy khỏi những người công nhân ở Homestead. Frick quyết định
đó là cách duy nhất để nhà máy hoạt động hiệu quả 12 giờ một ngày, 6 ngày trong
tuần. Điều đó có nghĩa là một điều kiện lao động không thể chấp nhận. Không ai
có thể làm việc 12 tiếng 1 ngày. Nếu bạn làm việc trong văn phòng, bạn sẽ phải
ngủ tại bàn làm việc của bạn. Nếu bạn ngủ gật ở nhà máy
luyện thép, thì kết thúc chỉ có cái chết.
Các bạn biết đấy vào cái thời Carnegie xây dựng đế chế của
ông ta, rõ ràng là không có luật lao động, không có gì ràng buộc. Và nhìn lại
thì thật khủng khiếp khi người lao động bị bóc lột theo nhiều cách khác nhau. Nhưng
đó là một trò chơi được chơi đi chơi lại sau đó. Điều kiện lao động nguy hiểm. Và
một nhóm nhỏ người lao động liên kết với nhau để nêu lên mối quan tâm của họ. Rất nhiều lao động ở nhà máy thép cảm thấy thay
đổi điều kiện lao động là điều cần thiết. Họ đã kiệt sức và họ muốn tiền lương đáp
ứng được nhu cầu cuộc sống. Công đoàn còn tương đối mới ở Mỹ. Và Frick không để
nó bén rễ trong công ty của ông ta. Nhưng trước khi hành động, ông ta tìm đến
sự cố vấn của ông chủ mình.
" Gửi Andrew,
có thể một cuộc chiến là cần thiết vào mùa hè này. Một khi
đã nổ ra, sẽ phải chiến đầu
cho tới khi kết thúc.
Andrew Carnegie nhận thức được sự hiếu chiến của Frick. Đó
là lý do ông ta tránh xa
gần 5 ngàn km. Nhưng một số điều Carnegie không nói ra.
- "Anh Frick, không nghi ngờ gì nữa anh sẽ lập lại lẽ
phải ở Homestead.
Anh sẽ làm mọi thứ trở nên đúng đắn với sự kiên trì của mình."
- Có một ranh giới rất nhỏ, giữa làm thế nào để bảo vệ công
nhân, và cùng lúc đó, tiếp tục
bôi trơn bánh xe của
chủ nghĩa tư bản? Đôi khi cả hai đều có mục đích khác.
Frick coi những lời của Carnegie như một chỉ thị rõ ràng đã
đến lúc bắt đầu chiến tranh. Ông đẩy mạnh sản xuất, bắt người của mình lao động
vất vả hơn bao giờ hết. Trong trường hợp đình công, ông ta có một kho thép
thành phẩm dự trữ. Những người đã phải trải qua một nửa cuộc đời của họ trong
điều kiện đáng sợ và nguy hiểm. Và họ đang dần chạm tới điểm nổ.
- Chúa với tình yêu và lòng thương hại của người sẽ cứu giúp
con. Chúa sẽ giải thoát con khỏi những tội ác và cứu giúp con và nâng con dậy. Nhân
danh Cha, con và các Thánh thần.
Các tai nạn trên nền nhà máy tiếp tục tăng lên. Cho đến khi
một vụ được chứng minh
là tử vong. Cái chết có khả năng đoàn kết các lực lượng lao
động đang quá tải.
Frick biết chuyện gì sắp diễn ra.
- "Gửi Andrew, tôi không tin rằng chúng ta sẽ chiến
thắng mà không cần một cuộc đấu tranh nghiêm trọng. Tôi rất tiếc phải nói là không
còn lối thoát nào khác mở ra cho chúng ta. Tốt hơn là chúng ta nên chuẩn bị chiến đầu và chiến thắng.
- "Henry, một điều mà chúng ta chắc chắng là không có
cuộc chiến nào đều dẫn tới thất bại. Chúng tôi tin tưởng vào những gì anh làm. Chúng
tôi sẽ bên anh đến phút cuối. Biết rằng được ông chủ chống lưng, Frick tung cú
đấm đầu tiên.
Ông ta tuyên bố với công nhân rằng công ty Thép Carnegie sẽ
không thương lượng.Và chất lượng sẽ không được cải thiện.
Frick không hiểu rằng các công nhân thép tin rằng nhà máy
phụ thuộc vào họ. Họ là những người tạo ra thép. Đó là nhà máy của họ và họ sẽ
không để sự khó chịu của Frick
mang nó đi khỏi họ.
- Dưới sự lãnh đạo của ông Frick, công ty Carnegie đã xóa bỏ tổ chức giống như ở nhà máy Edgar
Thompson. Đã xóa bỏ tổ chức trong khu vực than cốc và đang xóa bỏ tổ chức
ở Homestead.
- Đúng!
- Đã đến lúc gửi 1 thông điệp tới ông Frick.
- Đúng thế.
- Chúng ta không chấp nhận tỉ lệ lương mới.
- Đúng.
- Chúng ta không chấp nhận điều kiện lao động nghèo nàn.
- Đúng.
- Chúng ta không chấp nhận việc lao động nhiều giờ.
- Đúng.
- Và tại sao chúng ta phải làm điều đó? Bởi vì chúng ta là
công đoàn.
- Yeah.
- Và không ai, không ai, có thể làm chúng ta gục ngã!
- Yeah.
- Những ai đồng ý đình công, giơ tay lên.
- Yeah!
- Ông Frick?
- Tôi cho các anh thêm một cơ hội từ bỏ đình công. Tôi sẽ
đảm bảo những người
bước ra khỏi đây, sẽ không bao giờ trở lại.
- Cứ chờ xem.
2 ngàn công nhân thép tạo chướng ngại vật phía trước nhà
máy. Để ngăn Frick thay thế
người khác. Cuộc chiến chuyển thành chuyện cá nhân. Nhưng
Frick không lùi bước. Ông ta gọi quân tiếp viện.
Trong nhiều năm, các thám tử Pinkerton đã xây dựng một lực
lượng cảnh sát tư nhân. Thường được biết tới trong việc theo dấu những tên trộm
đường sắt. Họ thậm chí còn từng ngăn chặn 1 vụ ám sát Abraham Lincoln. Và được
thuê làm người bảo vệ cho Tổng thống. Nhưng bây giờ họ trở thành lính đánh
thuê. Có nhiều nhân lực và súng đạn hơn cả quân đội Hoa Kỳ. Và nếu có tiền, họ
sẽ chiến đấu vì bạn.
Và Frick có tiền.
- Chúng ta sẽ tới theo đường bờ sông, bắn hạ họ nếu cần
thiết. Nhớ làm như đã được huấn luyện, tuân theo mệnh lệnh. Nếu họ bắt đầu ném chúng
ta sẽ cho họ trả giá đắt. Không có chỗ cho sự hèn nhát. Pinkertons là lính đánh
thuê. Họ tới từ ngoài thị trấn. Họ không có quan hệ gì với Pittsburgh, không có quan hệ gì với các công
nhân. Họ được trả tiền để sử dụng sức mạnh của họ. Thời điểm Frick quyết định
mang Pinkertons tới, thần chết đã được thả ra và chỉ có duy nhất một cách để
cuộc đình công kết thúc đó là trong bi kịch.
- BẮN!
2 ngàn người làm hàng rào sống bên trong Nhà máy Homestead.
Chủ tịch công ty thép Carnegie, Henry Frick, không có tâm
trạng để thương lượng. Dưới áp lực dập tắt cuộc nổi dậy. Frick mang tới đội
quân Pintertons. Một đội quân đánh thuê
nhiều súng đạn hơn cả quân đội Mỹ. Và sự xuất hiện của họ đe dọa sẽ là tia sáng
cạnh thùng thuốc nổ. Frick tự nghĩ rằng khi
công nhân nhìn thấy đội quân Pinkertons, họ sẽ biết là ông ta sẽ không lùi bước
và họ sẽ lùi bước. Ông ta nghĩ rằng khi phô diễn sức mạnh phô diễn quyết tâm, đó
là những gì cần làm. Và chỉ dừng ở đó thôi. Ông ta đã lầm.
- Giữ hàng lối.
- Bình tĩnh.. Bình tĩnh.
- Chúng tôi tới đây để tiếp quản khu đất.
- Không.
- Tôi khuyên các ông là hãy quay bước và trở về nhà. Các ông
không được vào đây.
- Nếu các người không đứng sang một bên, chúng tôi sẽ hạ gục
các người.
- Máu của những người vô tội sẽ vấy trên tay các người.
- Nhằm vào hàng rào.
- Không!
- Bắn!
- Bắn! Bắn bọn chúng. Bắn!
- Giữ hàng lối.
- Giữ đội hình.
- Bắn! Bắn1
- Không sao chứ?
- Không sao chứ?
- Cầm lấy.
- Bắn!
- Bắn.
Khi cuộc chiến kết thúc, 9 công nhân công ty thép Carnegie chết.
Trong khi có vô số
người bị thương nghiêm trọng. Nhưng họ cố gắng giữ đội hình.
Cho đến khi thống đốc
Pennsylvania
gửi quân đội tới lập lại trật tự.
Homestead trở lại tay của ban giám đốc.
Nhưng vấn đề của Andrew Carnegie bị đẩy đi rất xa.
Công chúng bị bạo lực xúc phạm, đổ lỗi trực tiếp cho chủ
tịch Henry Frick. Nhiều người yêu cầu công lý cho người chết.
Sự tăng trưởng nhanh chóng và rộng lớn của nước Mỹ đang diễn
ra hết công suất. Đường sắt kết nối 44 bang. Dầu lửa là tài nguyên quý giá nhất
quốc gia. Và thép thì đang xây dựng các thành phố của chúng ta. Nhưng sự phát
triển luôn đi cùng với một cái giá. Andrew Carnegie sản xuất thép nhiều hơn tất cả những người khác trên thế
giới.
Để đạt mức sản xuất đó, công nhân của ông ta phải lao động 12
tiếng một ngày, 6 ngày một tuần. Điều kiện đó thúc đẩy họ lập hàng rào trước
nhà máy, khiến cho chủ tịch công ty Carnegie, Henry Frick, gọi tới lực lượng
lính đánh thuê. Trận chiến đẫm máu khiến 9 công nhân chết. Frick lấy lại quyền
kiểm soát Homestead. Nhưng khi cuộc tàn sát kết thúc sự phản đối
của cộng đồng mới bắt đầu.
- Nó là 1 vụ thảm sát. Không chỉ là những con số về người
chết và bị thương. Mà ở những người công dân bị giết hại, những người đứng lên bảo
vệ nhà máy của họ.
- Đến đêm, Homestead
trở thành biểu tượng héo úa của sức sống nền công nghiệp Mỹ.
- Carnegie có lẽ rất kinh sợ những gì xảy ra ở Homestead.
Ông tự hào về công ty của mình đã làm nhiều cách để trờ thành một công ty
tiến bộ. Những gì diễn ra ở Homestead tạo nên vết nhơ trên
danh tiếng của ông và ông có một thời gian khó khăn sống chung với nó.
Carnegie kéo dài thời gian lưu lại Scotland hy vọng khoảng cách sẽ cho
phép những chỉ trích qua đi. Nhưng những nhà báo Mỹ lần theo dấu ông.
- Xin lỗi, chỉ vài từ thôi.
- Xin lỗi, các quý ông.
- Ông Carnegie độc giả của chúng tôi.
- Lúc khác, các quý ông.
- Chỉ vài từ thôi.
Tôi không có thói quen trả lời phóng vấn ở công viên công
cộng.
- Ông Carnegie.
- Cút khỏi đường của tôi.
- Trong khi Carnegie đang bị lần theo bởi báo chí nước ngoài
thì ở trong nước, sự phẫn nộ của công chúng đang leo thang.
Một nhóm mới hình thành, tự gọi là "The
Anarchists." Được biết tới bởi
bạo động bạo lực, và họ bắt đầu hành động. Bất cứ khi nào và
bất cứ nơi nào
họ thấy sự bất công. Và giờ họ chú ý tới vụ thảm sát ở Homestead. Yêu cầu phải
trả giá.
Mục tiêu của họ là chủ tịch công ty thép Carnegie. Henry
Frick được xác định là đã đẩy nhanh tốc độ sản xuất thép. Nhưng kẻ thù của ông ta có
những kế hoạch khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét