Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2007

Khương Tử Nha câu cá ở Sông Vị


Bỏ trốn Triều Ca lánh bụi trần
Ðưa dân khỏi ải thật thần nhân
Buôngcâu sông Vị chờ thời vận
Uống nước Bàn Khê đợi chờ duyên
Võ Kiết ra tay người chỉ ngỡ
Tử Nha ứng mộng chúa cầu hiền
Tám mươi mới đạt yên công nghiệp
Ra giúp nhà Chu, xã tắc yên.


Hồi thứ 23


Văn Vương nằm mộng ứng điềm lành.



.........Khương Tử Nha từ khi bỏ xứ Triều Ca cứu dân qua ải rồi ẩn dật nơi Bàn Khê đợi vận, gieo câu sông Vị chờ thời, đói ăn trái cây, khát uống nước suối, vui thì xem kinh luyện phép, buồn thì câu cá giải khuây.


Ngày kia, Tử Nha ngồi trên thạch bàn, cầm cần câu thả xuống nước, ngâm một bài thơ như vầy :

Đã tám thu trôi qua

Trần ai chịu đọa đày

Nửa năm nương đất Trụ

Một khắc đến non Tây

Sợi dây kinh luân này

Miếng mồi thao lược đây

Truớc dùng câu tôm cá

Sau nổi hội rồng mây


Tử Nha vừa ngâm xong bài thơ, bước lại cội dương ngồi hứng mát bỗng thấy một ông tiều vai gánh củi, miệng hát lêu nghêu. Ông tiều thấy Tử Nha liền ghé lại hỏi :


- Tôi thấy ông thường câu cá nơi khúc sông này, mưốn nói với ông vài câu chuyện để hưởng thú ngư tiều vấn đáp.


Tử Nha mừng rỡ nói :


- Tốt lắm ! Tôi với ông sẽ là bạn với nhau .


Ông Tiều hỏi :


- Ông quê quán ở đâu, tên họ là chi ?


Tử Nha nói :


- Tôi ở Hứa Châu, họ Khương tên Thượng, tên chữ là Tử Nha, biệt hiệu là Phi Hùng.


Ông Tiều nghe nói bật cười nghiêng ngả. Tử Nha lấy làm lạ hỏi :


- Ông là ai vậy ?


Ông tiều đáp :


- Tôi họ Võ tên Kiết ở xứ Tây Kỳ.


Tử Nha hỏi :


- Tại sao ông lại cười như vậy ?


Võ Kiết đáp :


- Tôi nghe ông xưng hiệu Phi Hùng nên nín cười không được.


Tử Nha hỏi :


- Từ xưa đến nay làm người ai cũng có tên có hiệu, chuyện gì mà cười .


Võ Kiết nói :


- Ðời xưa, những bậc thánh hiền bụng chứa văn chương, lòng đầy thao lược xưng tên xưng hiệu đã đành, còn như ông ngồi câu cá suốt ngày, cái lưng cháy nám mà cũng xưng hiệu Phi Hùng bảo tôi nín cười làm sao. Nếu ông tự xưng là con khỉ ốm thì khỏi ai bắt bẻ.

Võ Kiết vừa nói vừa đến nơi đặt cần câu cầm nhấc lên, thấy lưỡi câu ngay duỗi, liền vỗ tay cười, rồi chặc lưỡi than :


- Hễ có trí thì tuổi thơ cũng có trí, còn không mưu thì đầu bạc cũng không mưu. Muốn câu cá mà để lưỡi câu ngay thì đời nào bắt được cá. Ðể tôi dạy dùm cho. Ðốt cây kim này cho đỏ, cắt ngạnh, uốn cong cong rồi móc mồi cho thơm, nhợ phải cột phao chính giữa, lúc thả xuống sông mà thấy phao động đậy ấy là cá ăn câu, phải giựt lên cho gấp, lưỡi câu móc vào mép cá, mới bắt được cá mà ăn. Khờ dại như ông mà dám cả gan xưng Phi Hùng.

Tử-Nha nói :


- Ngươi biết một chẳng biết hai. Ta không dùng lưỡi câu cong này để câu cá câu tôm, chỉ dùng lưỡi câu ngay để câu thời câu vận. Nếu làm cong queo thì được của thà cứ thế ngay mà thanh bạch còn hơn. Như ý ta là :


Ngồi đợi ngày giờ quý

Nên chẳng đợi của câu

Không mong tôm mong cá

Mà mong kiếm công hầu


............
(Trích Phong Thần Diễn Nghĩa)

P/S: Tớ phải chú thích lại cái entry này không bà con hiểu lầm thì chít. Chả phải tớ lấy truyện xưa nói chuyện nay gì cao xa đâu, chẳng qua là ngày hôm qua đưa con bé Yên Khuê đi chơi đu quay, nhà bóng và câu cá....Tối về loay hoay nghịch ngợm định post ảnh con bé câu cá lên Blog nên mới nghĩ tới cái tích trên. Mong bà con chớ hiểu sâu hiểu xa kẻo oan cho cháu nó....hê hê. Kính !

2 nhận xét:

  1. N�n bi�n tập lại, chỉ cần lấy c�i tittle v� mấy c�u thơ th�i, bỏ phần truyện linh tinh đi b�c ơi

    Trả lờiXóa