Mẹ có mái tóc dài óng ả và thật đẹp. Sáng sáng, mẹ phải mất rất nhiều thời gian chải tóc. Mỗi lần như thế, Người đều phải đứng lên một cái ghế cao để cho tóc khỏi quét đất. Chị em tôi thì có thói quen chờ xin những mớ tóc rụng mang đi đốt, tiếng tóc cháy nghe xèo xèo vui tai. Vài ba ngày mẹ lại gội đầu một lần và đó quả là một “sự kiện trọng đại”. Chị em tôi được giao nhiệm vụ phơi một xoong nước ngoài trời nắng để khi đun nước chóng sôi. Rồi chúng tôi được biệt phái đi khắp các mảnh vườn trong làng để tìm hái lá sả, lá bưởi, hương nhu, mần tưới, mần trầu... những hương liệu không thể thiếu của một xoong nước gội đầu. Ăn cơm trưa xong, mẹ bắt đầu đi đun nước gội đầu với đầy đủ những thứ mà chúng tôi đã dày công tìm kiếm từ sáng sớm. Đun sôi xoong nước, mẹ ấp vào bếp một nắm trấu hoặc mùn rơm, ủ ở đó rồi tiếp tục đi làm công việc đồng áng hoặc dọn dẹp nhà cửa. Mẹ chỉ gội đầu khi trời đã hoàn toàn tắt nắng.
Gội đầu xong, bao giờ mẹ cũng phải “vắt” tóc bằng cách nắm lấy cả suối tóc dài óng mượt ấy mà quay vèo vèo trong không khí cho những hạt nước còn lại trong đó văng ra ngoài để tóc chóng khô. Những lúc ấy, thế nào chị em tôi cũng chia nhau đứng hai bên để được nghe những tiếng tóc kêu vun vút ngồ ngộ và cũng là để được tận hưởng những hạt bụi nước (mà chúng tôi vẫn ví là những hạt ngọc trời ban) nhỏ li ti, mát rượi ấy mơn man khắp mình mẩy. Đã có lần chúng tôi còn cá với nhau xem ai được “trời yêu mến ban cho nhiều ngọc quý” và nhờ mẹ phân xử. Mẹ nhìn hai đứa, cười thật hiền rồi nhẹ nhàng bảo: “Bao giờ mẹ cũng nghiêng về bên trái (phía tôi đứng) nhiều hơn và quất tóc mạnh hơn nên cậu ấm chắc chắn là luôn được nhiều “ngọc” hơn chị Thanh rồi!”. Chỉ chờ có thế, tôi cười vênh váo và lấy làm tự hào với điều kì diệu ấy lắm! Ăn cơm tối xong, mẹ lại cho chị em tôi ra đường làng hóng mát và hong tóc. Những hôm trời tạnh gió, mẹ trải chiếu ra sân ngồi, vừa kể chuyện cho chị em tôi nghe, vừa quạt cho khô mái tóc; chúng tôi nằm gối đầu lên đùi mẹ rồi dần chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Nhiều năm sau này, hàng loạt loại dầu gội, dầu xả v.v. thi nhau xuất hiện, nhưng cũng chưa một lần mẹ chia tay với xoong nước gội đầu thuần khiết của mình. Những năm cuối đời, mẹ mắc căn bệnh ung thư quái ác ; mái tóc dài óng ả cứ thưa dần... Mỗi khi ngồi chải tóc cho mẹ, chúng tôi không còn thói quen xin tóc rụng mang đi đốt nữa; chị lặng lẽ dấu bớt đi những mớ tóc rụng ngày một nhiều để mong mẹ đỡ buồn...
Bây giờ, cuộc sống xô bồ hơn, gấp gáp hơn; chị tôi, bạn gái tôi, không ai còn đi đun nước gội đầu như mẹ nữa. Nhớ về mẹ hay mỗi khi thấy lòng trộn trạo, tôi lại thèm đến nao lòng được trở về mái nhà xưa để đi dạo quanh mảnh vườn quen thuộc, nhìn ngắm lại mỗi loài cây, thứ lá năm xưa. Tôi biết, từ ngày mẹ mất, bố vẫn để chúng mọc um tùm khắp vườn...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét