Thứ Tư, 4 tháng 8, 2021

Ngày cách ly thứ 13-14

Cuộc sống tươi đẹp*


Người (bị nghi - mình nghĩ dùng từ này sẽ chuẩn hơn nhưng chắc do dài dòng nên thường gọi tắt) là F1 sẽ được (bị, phải) xét nghiệm đủ 03 lần. 

- Lần thứ nhất do Trung tâm Y tế Phường lấy mẫu xét nghiệm ngay khi (cái ngay khi này tuỳ thuộc và sự bận rộn của Trung tâm Y tế Phường, Quận) truy vết được F1. Kết quả xét nghiệm này sẽ dẫn tới 02 phương án: Nếu dương tính thì được nâng hạng F0, đưa đi cơ sở chữa trị; Nếu âm tính, sẽ có quyết định chuyển đến cơ sở cách ly tập trung. 

- Lần thứ hai do nhân viên Khu cách ly lấy mẫu sau 7 ngày cách ly tập trung (Đoạn này kể rồi nhé). Nếu dương tính thì chuyển đi cơ sở điều trị, nếu âm tính thì lại tiếp tục theo dõi. 

- Lần thứ ba cũng vẫn do nhân viên Khu cách ly lấy mẫu sau 13 ngày cách ly tập trung. Kết quả xét nghiệm lần thứ 3 này quyết định F1 được về hay vào cơ sở điều trị. 

Theo kinh nghiệm từ lần xét nghiệm lần thứ 2, việc lấy mẫu thường diễn ra tầm 10h sáng (có lẽ bắt đầu từ 8, 9h nhưng cuốn chiếu từ tầng 1 lên tầng 7 nên hơi mất thời gian). Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý thoải mái, lạc quan nhưng trước khi chuẩn bị lấy mẫu cũng sốt ruột, lo lắng đi ra đi vào ngó xem nhân viên lấy mẫu đến đâu rồi. Đá cái ghế nhựa đến trước cửa Phòng, 2 em nhân viên lấy mẫu xịt khử trùng chỗ ghế ngồi rồi gọi mình ra. Nghĩ cảnh mẫu gộp lần trước, mình hỏi: Lần thứ 3 này có lấy mẫu gộp không em? Mẫu gộp tất anh ạ. Đúng là mẫu gộp thì tiết kiệm chi phí và thời gian, nhưng lần xét nghiệm quan trọng như này cũng mẫu gộp nhỉ? Xét nghiệm độc lập luôn đi cho đỡ tăng huyết áp, loạn nhịp tim. Không anh ạ, tất cả các lần xét nghiệm đều dùng mẫu gộp, chỉ khi có kết quả nghi ngờ mới chuyển sang xét nghiệm độc lập thôi. Vậy thì phải làm thôi, lại ngửa cao cổ để ngoáy mũi (không thấy chọc họng). 

Xong việc lấy mẫu thì lại quay sang tham quan và giao lưu với thế giới bên ngoài, sắp sửa hết cách ly nên thái độ với nghiên cứu Báo cáo chính trị và Nghị quyết ĐHĐ nhạt hẳn đi. Đây hẳn là vấn đề cần nghiên cứu,đánh giá sâu sắc để rút kinh nghiệm trong thực tiễn. 

Tự tin chuẩn bị dọn dẹp sắp đồ đạc để đi về, phát hiện ra sau 3 lần tiếp tế thì mình ăn uống quá ít và đồ dư vẫn còn nhiều. Bèn gói lại thành 1 túi để sẵn để gửi các bạn nhân viên Khu cách ly, nghĩ chủ nhật các bạn ấy cũng phải đi làm vất vả bèn nhét chục cái phong bì mệnh giá nhỏ để bồi dưỡng các anh/chị em. Vừa hay gặp các bạn đi thu gom rác bèn chạy vội ra vẫy lại bảo: Chú có ít hoa quả bánh kẹo và quà gửi các anh em phục vụ trong khu cách ly, cháu cầm giúp nhé! 

- Bọn cháu không được nhận đâu ạ. 

- Thôi nhận giúp chú, đây là tình cảm, chú có mỗi mình không ăn hết được, bỏ đi thì rất lãng phí.

Cậu nhân viên không nói gì thêm, đẩy thùng rác đi, tôi để túi hoa quả ơn trên cái bàn trước phòng rồi đi vào. Lát sau thấy cậu đi cùng một anh nữa (có lẽ cấp cao hơn) qua Phòng nói: Cám ơn anh nhưng bọn tôi không được phép nhận quà của người cách ly anh ạ. 

- Túi này chỉ có trái cây, bánh kẹo và chút quà nhỏ tôi gửi bồi dưỡng anh em làm việc vất vả ngày chủ nhật, hoàn toàn xuất phát từ tình cảm, ngày mai tôi cũng đi về, một mình không ăn hết số này, để cũng hỏng phí ra anh ạ. 

- Thế anh cho phòng khác đi. 

- Vậy cũng được, nhờ anh chuyển giúp phòng khác giùm chứ mình cũng không đi sang các phòng khác được. 

Tôi rút lại tập phong bì cất đi, để lại túi hoa quả bánh kẹo ngoài bàn. Đến chiều, thấy anh lãnh đạo cầm tập giấy lên nhờ kiểm tra thông tin cá nhân rồi ký tên, tôi ký xong quay ra cửa nhìn thì túi hoa quả, bánh kẹo đã được chuyển đi. Tự mình thấy cũng vui vẻ. 

Sáng hôm sau, lại thấy anh quản lý đưa thêm tập giấy kêu ký tên, lần này thì mình nhìn kỹ hơn, không lớt chớt như lần trước. Hoá ra là quyết toán tiền ăn, 80k/người/ngày, ký ngay thôi. Nghĩ cũng giống quyết toán tiền ăn 150k/người/ngày thời đi tàu ra Trường Sa năm 2012 thôi. Vào xem nốt film “The Father” (2020, Anthony Hopkins động chính) do Hoàng đầu to giới thiệu, film hay về gia đình, một thực tế của VN không xa. 

Chiều tối, dọn dẹp lần cuối, bạn bè hỏi thăm liên tục, hỏi có cần lên đón không? Mình nhất quyết từ chối, đi xe chung về cùng mọi người (không phải vì vui mà vì muốn trải nghiệm cho đủ combo du lịch mạo hiểm lần này). Sốt ruột nhắn tin hỏi quản lý xem mấy giờ xe đón thì được trả lời: Sau bữa cơm tối anh ạ. Vậy là bắt ăn đủ 3 bữa đây. Thôi cứ chén đã rồi tính, mở nắp khay cơm thì đúng là “ý trời”: hộp cơm bữa cuối giống hệt hộp cơm bữa đầu tiên ở khu cách ly, cũng đủ 4 món cơm, trứng chiên, rau, 3 miếng chả mỏng và hộp canh. 

Ăn xong thì ra hành lang hóng xe bus đến đón. Hôm nay số người rời khỏi khu cách ly khá đông, tiếng người huyên náo suốt hơn 2 tiếng, xe ra xe vào như mắc cửi. Đi ra đi vào ngó nghiêng mãi rồi cũng đến lượt, hơn 8h30 đi cầu thang bộ xuống sân nhận QĐ hết cách ly tập trung, tiếp tục cách ly tại nhà 7 ngày. Trước khi đi, lại xách 2 túi bánh kẹo, sữa với đồ ăn khô ra để bàn và nói với quản lý tầng cho mình gửi lại các anh em phục vụ. Vì thế, do thấy mình lếch thếch xách va li, anh ấy đã kêu lính đưa va li và túi đồ lỉnh kỉnh đi đường thang máy, mình định lấn tới xin đi thang máy luôn nhưng anh ấy từ chối. Thế là đành xách cặp đi thang bộ. Nhưng lần này phơi phới hơn chứ không nhọc nhằn như hôm đầu tiên leo lên tầng 7. 

Nhận QĐ xong thì bác tài gọi, hoá ra là xe Bus theo Quận, của Quận nào Quận đó đón về. Mình đếm trên xe cả thảy 16 người, tính cả trẻ con. Riêng về chung cư mình thì vẫn duy trì đủ 6 người, (mình và 5 chị em hôm đầu đi cùng xe cứu thương 115). Xe về đến Trung tâm Y tế Quận thì ngạc nhiên chưa….Trung tâm tắt đèn khoá cửa, có mỗi 1 bạn trực. Bác tài thông tin: Trung tâm không biết có chuyến về hôm nay, thôi mọi người tự giải tán, ai về nhà nấy. Sau chuyến này tôi còn phải đi đón F1 ở Trần Duy Hưng. Mọi người động viên nhờ bác tài chở đến ngã tư Hàm Nghi - Nguyễn Cơ Thạch trên đường quay ra để bớt một đoạn đi bộ, bác vui vẻ đồng ý. 

Xe dừng ở ngã tư, mình xách đồ đi xuống cùng mọi người. Gọi đt cho chỉ huy không nghe máy bèn gọi cho con bé thứ hai bảo mẹ lấy xe ra đón bố ở đầu Lưu Hữu Phước, nó vâng dạ rồi cúp máy. Lát sau thấy gọi lại nói: Mẹ bảo bố chờ tí, mẹ đang dọn nhà dở. 

Chờ mẹ mày thì tao về đến nhà rồi, thôi bố đi bộ, khỏi đón. Thế là mình kéo vali đi bộ về nhà thật (chả thật thì sao). Việc đầu tiên khi về đến nhà là nhắn tin ông bà nội và thông báo cho anh/chị em bạn bè trên FB để mọi người yên tâm.

Giờ thì nằm khểnh chân trong phòng riêng nghĩ ăn gì 3 bữa để thông báo chỉ huy phục vụ trong 7 ngày tới. Cơ hội mấy chục năm cưới nhau giờ mới xuất hiện một lần, nhất định phải sử dụng cho có ích. 

Thế nhỉ! Khép lại Nhật ký cách ly tập trung nhé các bạn. Mà có muốn nữa cũng không viết đâu, nhà bao việc…he he. Thân chúc tất cả anh/chị em cô bác, bạn bè trên nước FB một Mùa Dịch An Lành, sức khoẻ.

———

*Đây là tên bộ phim “Life is Beautyful” (tiếng Ý là La Vita è Bella của Roberto Benigni phát hành năm 1997, do chính ông viết kịch bản, làm đạo diễn và đóng vai chính). Diễn xuất tuyệt vời của Benigni cùng Braschi (vợ thật của ông ngoài đời) cùng diễn viên nhí Cantarini đem lại một trong những bản hòa ca ngọt ngào và bi tráng nhất của điện ảnh thế kỷ 20. Vừa ngọt ngào, hài hước lại vừa pha sự chua xót đắng cay, bộ phim là một bài ca của niềm tin, hy vọng được tấu lên trong những nơi tăm tối nhất. Không chỉ đem tới những bài học về tình yêu, tình cha con đầy ý nghĩa, bộ phim còn nhắn nhủ con người rằng chính cách sống của chúng ta sẽ quyết định sống ra sao; bởi như gia đình Guido, dù phải đấu tranh trong địa ngục trần gian nhưng với họ, cuộc sống vẫn luôn tươi đẹp. (Trích VNE)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét