27 tuổi. Đêm khóc chia ly mối tình thứ tư trong đời…
Trải qua bốn mối tình. Nàng thấy tình yêu và hạnh phúc thật mong manh, dễ vỡ. Nàng thấy lúc nào hạnh phúc cũng xa vời. Nó như chơi trò cút bắt với nàng. Nàng kiếm tìm và mỏi mệt nhận ra rằng: hạnh phúc không phải là màu hồng và không đơn giản là những khóc, cười, vui buồn của cuộc sống. Để có được, nàng phải nhặt nhạnh từng mẩu nhỏ trên những con đường mà nàng đã đi qua. Hạnh phúc như một canh bạc, muốn có, phải cướp cái, phải giành giật từ trên tay người khác. Cái được và cái mất của nàng luôn song hành, nàng phải sống chung và chấp nhận chúng như một định mệnh. Giờ đây, sau những mất mát, thua thiệt, nàng chỉ còn một ước mong nhỏ nhoi là được mơ về hạnh phúc.
1. Mối tình đầu của nàng, của tuổi 17, đẹp và thơ mộng như tất cả các mối tình đầu trên thế gian. Người tình của nàng là một anh chàng đẹp trai cùng lớp, và rất bẻm mép. Đến tận bây giờ, sau khi đã trải qua nhiều mối tình, nàng mới nhận biết được điều đó, chứ ngày ấy, nàng thấy chàng rất hào hoa, ăn nói có duyên, mặc dù chàng ta học dốt hơn nàng. Hồi mới yêu, nàng còn quá trẻ con để nhận biết đằng sau vẻ bóng bảy bên ngoài của chàng chỉ là một tâm hồn tỗng tuếch. Ngày đó, nàng chỉ biết yêu và không cần biết điều gì khác. Nếu như chàng ta là một quầng sáng, thì nàng đích thực là một con thiêu thân. Chỉ khi có một thiêu thân khác lao vào, nhanh hơn nàng, thì nàng mới nhận ra rằng, quầng sáng hư ảo kia, thực chất là con đom đóm.
Sau 4 năm yêu nhau, chàng và nàng chia tay, đơn giản vì chàng yêu một cô gái khác. Cô ta xinh đẹp, trẻ trung, và nhất là biết ăn chơi hơn nàng. Cũng có đau khổ, có nước mắt, nhưng nàng quên rất nhanh. Nàng cho rằng đó là tất yếu của mối tình trẻ con học trò. Nhưng trong nàng, vẫn còn le lói một hi vọng, nhỏ nhoi như quầng sáng mà con đom đóm ngày xưa tỏa ra, khi chàng vẫn đến, vẫn hò hẹn, vẫn dịu dàng với nàng. Chàng không ngần ngại thú nhận, người con gái kia đang giận dỗi, đang làm cho chàng đau khổ. Khi đó, nàng tự hào rằng mình là một cái gì đó rất quan trọng với chàng, là điểm tựa cho chàng lúc chàng yếu đuối !? Nàng vẫn an ủi vỗ về, với niềm tin mơ hồ, sẽ kéo được chàng về với nàng… Để rồi, nàng chua xót tự dằn vặt mình ngờ nghệch, khi chàng lại quay về với cô ta, lại yêu thương trong những phút giây vui vẻ. Những gì chàng dành cho nàng, chỉ là những khoảng trống để nàng mải miết khỏa lấp, như con dã tràng. Phải rồi, nàng vừa giống một con thiêu thân, vừa như một con dã tràng… Nỗi buồn tan vỡ chỉ để lại trong nàng một chút đủ để nàng lớn hơn, nhưng vết thương lòng thì còn dai dẳng, vì nàng đánh mất niềm tin ở tình yêu.
2. Anh là người đến với nàng khi nàng đang mất điểm tựa. Anh nâng đỡ, động viên nàng và yêu nàng như tất cả những người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cộng lại. Anh bỏ qua tất cả những tai quái mà nàng gây ta nhằm trả thù cho mối tình đã mất. Anh vẫn ân cần với nàng dù nàng có làm anh đau khổ và tuyệt vọng rất nhiều. Đã bao lần, nàng hành hạ để rồi thích thú thấy anh khóc lóc van xin nàng đừng đùa cợt với anh. Nàng cũng không hiểu tại sao nàng lại độc ác đến thế. Có phải vì nàng không yêu anh, anh quá tốt, nàng không muốn anh phải khổ vì nàng hay vì nàng không thể yêu anh được? Nàng làm đủ mọi trò để anh có thể chán mà xa nàng, nhưng anh coi đó chỉ vì nàng còn nông nổi và quá trẻ. Nhưng anh đâu có hiểu rằng, nàng đã khóc và ân hận biết chừng nào khi thấy anh đau khổ.
Một lần, nàng đã khiến anh phải lang thang hết đêm ngoài trời mưa. Sáng ra, thấy anh đứng chờ và nhờ bạn bè nhắn ra gặp, nàng vẫn dửng dưng và bỏ đi chơi. Tất cả những gì đau khổ mà nàng đã trải qua giờ nàng trút lên anh được tìm cảm giác được trả thù. Nhưng sao nàng không thanh thản, sao nàng vẫn day dứt vì anh? Phải chăng nàng đã yêu anh? Nàng không tự trả lời được, nhưng nàng lại không muốn anh yêu ai.
Không còn anh để nàng hành hạ, đùa cợt, chọc tức, nàng thấy chống chếnh. Sau rất nhiều cố gắng mà không thay đối được tính ương bướng của nàng, anh xin chuyển công tác. Mọi cố gắng của nàng để giữ anh lại giờ vô nghĩa, anh đã quá mệt mỏi vì phải chờ đợi nàng, chờ đợi tính nhõng nhẽo và thất thường của nàng. Một mình nàng lại bơ vơ, thấm thía cảm giác xót xa, không bám víu, nàng biết là nàng đã mất anh vĩnh viễn, mất đi một niềm tin, tưởng đã trở lại.
Thực ra, nàng đã yêu anh, nhưng tính hiếu thắng không cho nàng chấp nhận nó. Trong suốt quãng thời gian xa anh, nàng đã khóc rất nhiều, khóc vì tiếc nuối, vì ân hận. Nhưng không thể nào lay chuyển nổi quyết định của anh. Anh đã từng muốn có nàng, muốn nàng là của anh mãi mãi, nhưng nàng không hiểu và không trân trọng. Mất anh rồi, nàng mới biết nàng yêu anh đến chừng nào, nàng đau khổ và tự dày vò. Anh vẫn gọi cho nàng nhưng chỉ coi nàng như một người em gái bướng bỉnh và ngốc nghếch. Nàng biết, thế là hết. Nàng đã không biết nâng niu những gì thiêng liêng và quý giá nhất của cuộc đời. Khi nàng hiểu được điều ấy thì đã muộn, anh và nàng vẫn gặp nhau nhưng không bao giờ có nhau được nữa.
3. Gã bảo rằng gã biết nàng muốn gì, cần gì. Hình ảnh gã, trong nàng, là một người đàn ông cứng rắn, có phần lạnh lùng, nghiêm khắc, và nhất là không giống như anh chàng lẻo mép, lại không quá săn đón nàng. Một mẫu người mà nàng có thể đặt vào mầm sống mang tên Niềm Tin. Nàng yêu gã như điên, yêu như quên cả bản thân, yêu đến quên cả công việc. Nàng chăm chút cho gã từng giấc ngủ, bữa ăn. Nàng cho đó là niềm hạnh phúc, sự hi sinh của nàng sẽ đem lại cho nàng hạnh phúc. Nàng hy vọng một ngày nào đó gã sẽ cưới nàng làm vợ, dù bên cạnh gã lúc nào cũng có hàng tá cô gái vây quay, xinh đẹp, có học và thất học. Nàng mơ hồ nhận ra gã không yêu ai cả ngoài bản thân gã, nhưng nàng vẫn tự huyễn hoặc mình rằng gã yêu nàng. Hay ít ra, vẻ lạnh lùng của gã cũng biến gã thành một ốc đảo, chỉ cho riêng nàng lối vào.
Trở về từ chuyến công tác dài ngày, muốn cho gã cảm giác bất ngờ, nàng không báo trước. Từ sân bay, nàng hồ hởi và tuởng tượng ra tất cả những gì khi nàng gặp gã. Niềm vui, cho dù nàng cố tạo ra bằng mọi cách cũng không xua đuổi đi cảm giác ê chề và đau đớn khi nhìn thấy gã đang hôn một cô gái trong nhà của nàng. Lòng tự trọng của nàng đã bị tổn thương, nàng lạnh lùng và vô cảm với những giọt nước mắt của gã. Nàng muốn nhổ toẹt vào gã, nàng coi thường gã và khinh gã. Trong nàng chỉ còn là cảm giác yếu đuối, cô đơn vì bị lừa dối.
Gã không yêu nàng như nàng vẫn nghĩ. Gã chỉ đến với nàng để thỏa mãn tính hiếu thắng của gã, nếu gã yêu nàng, gã sẽ có một chầu nhậu của bạn bè. Nàng đã không biết được rằng, mình chỉ như một món đồ nhắm trên bàn nhậu của gã và chúng bạn.
Nàng thất vọng và chán chường cho tất cả. Đêm đó, lang thang một mình trên phố, nàng cảm thấy nhớ anh và mong anh ở bên. Ngày xưa, cứ mỗi khi nàng thất vọng hay đau khổ về một chuyện gì, anh đều xuất hiện và an ủi nàng. Nhưng nàng đã không hiểu và hắt hủi anh để bây giờ nàng được nhận lại cảm giác mà anh đã trải qua. Nàng thấy thương nàng, thấy rằng nàng thật đau khổ. Thật nực cười và chua chát khi cuộc đời của nàng lại đã từng có gã. Nàng hi vọng vào thời gian sẽ làm nàng quên đi nỗi đau mà gã đã gây ra cho nàng. Nàng cầu mong gã luôn gặp phải những bất trắc và khó khăn để gã nhìn lại bản thân gã nhiều hơn. Đã có lúc nàng mong gã chết đi để nàng thanh thản và nhẹ lòng khi nghĩ về gã. Gã đã trở thành người xưa của nàng chỉ trong một đêm. Nàng đã khóc rất nhiều và nàng sẽ không bao giờ khóc nữa.
4. Gặp anh, nàng thấy mình dao động. Thấy mình nhỏ bé và hiền dịu đi, cho dù nàng rất đanh đá. Anh đã khiến nàng biết yêu trở lại sau nhiều giông bão đến với nàng. Các cuộc tình đã qua đủ để nàng thấy mình cứng cỏi và nghị lực thêm lên. Nàng không muốn lang thang một mình, nàng muốn dừng chân. Nàng biết anh là bến đỗ của nàng. Anh yêu nàng, và nàng cũng yêu anh, thế là đủ. Nàng không cần đòi hỏi gì hơn nữa.
Đã lâu lắm rồi, nàng chưa tìm lại được cảm giác yên bình. Anh muốn cưới nàng. Nàng đã từng nghĩ, nếu có một người đàn ông nào ngỏ lời cầu hôn với nàng, nàng sẽ yêu và hầu hạ anh ta suốt đời. Anh là của nàng. Và nàng yêu anh. Cảm giác được nương tựa và được chở che khiến nàng nhiều lúc như ngộp thở. Yêu anh và được anh yêu, nàng cảm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc mà nàng đã từng tự tay ném nó đi không thương tiếc. Nàng vẫn coi đó là một thứ xa xỉ phẩm của cuộc sống mà nàng không bao giờ có đủ tiền mua nó. Giờ đây, anh mang đến cho nàng, một món quà của Thượng đế ban tặng, nàng hồi hộp và sợ không biết cách sử dụng nó. Anh nói rằng, nàng không cần phải làm gì cả, ngoài một điều, nàng hãy biết đó là Hạnh Phúc.
Những gì nàng tưởng sẽ mãi là của mình nhưng chẳng bao giờ được. Nàng chỉ có một mong ước là được yêu thường và chia sẻ, nhưng hình như cuộc đời nàng được sinh ra nhầm chỗ. Nàng có quá nhiều cay đắng, và nàng cho rằng đó chính là thử thách để nàng tự tin. Nhiều lúc, nàng giật mình khi nghĩ đến những gì đã trải qua, nàng không hiểu nàng đã lấy đâu ra sức mạnh để có thể sống đến ngày hôm nay. Cuộc đời của nàng luôn thiếu trước hụt sau. Thiếu tình yêu và thừa đàn ông. Nàng cay đắng nhận ra rằng nàng không có quyền được hưởng hạnh phúc. Quen với những mất mát, với những gì không trọn vẹn, nàng để vuột mất anh. Anh không tha thứ cho nàng vì thói ghen tuông vô lối. Nàng bàng hoàng đau xót khi anh lại bỏ nàng như những người đàn ông trước. Tại sao anh không hiểu được rằng nàng yêu anh rất nhiều, tại sao anh không tha thứ cho nàng ? Hay nàng không hiểu anh như nàng đã nghĩ?
Đã lâu lắm rồi, nàng mới lại khóc. Tưởng như bao đau buồn dồn nén, tuôn hết ra theo dòng nước mắt đẫm tay, ướt gối nàng. Nàng muốn gào lên, muốn hét lên để vơi đi những ức chế trong lòng. Hạnh phúc hình như là một cái gì đó quá xa vời đối với nàng. Luôn kiếm tìm hạnh phúc nhưng thường thất bại, nàng hiểu rằng cuộc đời nàng không bao giờ có hạnh phúc nữa khi nàng lại một lần đánh mất nó. Nàng thiếp đi, vì mệt mỏi, vì trống rỗng, tưởng như đang rơi vào một khoảng không vô định. Nàng buông xuôi…
Chợt, có cái gì đó, khiến nàng giật mình. Nàng chới với, vùng vẫy vì sợ hãi. Nhưng không, đó là một bàn tay, đang nắm lấy tay nàng. Có phải là anh không? Nàng chưa thể rõ, vì ngước đầu lên, nàng thấy một khoảng sáng, chói mắt quá. Đến giờ, nàng mới thực sự thấy sợ, sợ cái cõi vô định kia đang vươn bàn tay tham lam của nó, kéo nàng về. Phải rồi, nó sẽ vùi dập nàng trong những đau khổ của quá khứ, sẽ nghiền nát khát khao yêu thương trong nàng. Nàng vội nắm lấy bàn tay rắn chắc kia, bằng cả hai tay mình, siết chặt. Không chỉ cứng rắn, mà còn nồng ấm, nàng cảm thấy khi áp nó vào môi mình, như hơi thở của anh. Nàng sợ cơn mơ sẽ qua, nàng sợ sẽ vuột tay, để xa bàn tay, hơi ấm kia vĩnh viễn. Nàng siết chặt, siết chặt hơn nữa, cho đến khi nghe thấy một giọng trầm ấm, dịu dàng bên tai: “Em yêu, em sắp bẻ gãy tay anh rồi đó”… Nàng mỉm cười, nhào mình về phía tiếng nói kia, lại thiếp đi, trong giấc ngủ an lành.
Yên Khuê
Tp.HCM 8/2006.
Hay qua. Yen Khue? Anh la tac gia ah?
Trả lờiXóaH� h�! V��� m�nh l� t�c gi���...
Trả lờiXóaCh�, chị viết văn hay thế n�y, đ�ng nhẽ n�n đổi nghề mới phải
Trả lờiXóa